Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 132 - Chương 133 - Ta Đã Biết Rồi (2)

Chương 133 - Ta đã biết rồi (2)
Chương 133 - Ta đã biết rồi (2)

Hắn hoàn toàn ko nghe ra Thư Tiểu Bạch chỉ là ko thèm để ý đến hắn.

Đúng lúc này, Lâm Tố lại đi đến.

“Ông chủ, La Đằng lại đến.”

“Để nha đầu đi chiêu đãi hắn.” Thư Tiểu Bạch chẳng muốn ứng phó La Đằng.

Đây là chuyện riêng của anh em bọn họ, Thư Tiểu Bạch luôn ôm thái độ tránh xa.

“Họ đã gặp mặt rồi, nhưng La Đằng nói là muốn gặp ngươi một lần.”

“Không rảnh, ta còn đang nghiên cứu.”

“Nghe thấy chưa? Loại chuyện nhỏ này đừng đến quấy rầy lão sư.” Lão Vu nói.

Lâm Tố trừng mắt nhìn lão Vu: “Ta nói chuyện với ông chủ của ta, liên quan gì đến ngươi.”

“Ta là học sinh của lão sư, mà ngươi chỉ là nhân viên tạm thời mà thôi. Trên nguyên tắc ngươi cũng phải biểu thị thái độ tôn trọng đối với ta, coi như bỏ đi cái tầng quan hệ này, ta cũng là người lớn tuổi, ngươi cũng phải có lễ phép.”

“Năm ngày trước, ngươi vẫn còn là kẻ địch.”

“Đấy là trước kia, mà đây chẳng qua chỉ là hiểu lầm, hiện tại ta là trợ thủ đắc lực nhất của lão sư.”

“Ngươi còn ko có ích bằng số 1 đến số 5.”

“Ta chỉ chưa hiểu rõ hạng mục nghiên cứu của lão sư mà thôi, chờ đến khi ta quen thuộc thì ta sẽ trở thành trợ thủ ko thể thiếu được của lão sư.”

“Thế nhưng ta đã ký hợp đồng với ông chủ, ta mới là trợ thủ hợp pháp, mà ngươi chỉ là học sinh, lại là một học sinh ko có tác dụng gì, cho đến bây giờ ngươi vẫn ko học nổi một cái ma pháp.”

“Lão sư đã nói, ta am hiểu hệ tinh thần, hoàn toàn khác với hệ nguyên tố. Là một chi nhánh khác, nói cho ngươi ngươi cũng ko hiểu, người ngoài nghề.”

“Ngoài nghề? Ngươi nói ta là ngoài nghề? Ta chính là sứ giả của Thánh Quang, ta là người phát ngôn của quang minh, ta là…….”

Thư Tiểu Bạch vỗ trán, hai người trợ lý phế vật này, làm sao có mặt mũi để nói cứ như là là mình ko có bọn họ thì ko làm được gì nhỉ?

Thư Tiểu Bạch hy vọng hai người này mãi mãi cũng ko vào phòng thí nghiệm của mình.

Ban đầu Thư Tiểu Bạch còn cảm thấy lão Vu có cơ sở làm nghiên cứu khoa học, chắc hẳn có thể trở thành trợ thủ của mình.

Kết quả vừa vặn tương phản, hạng mục nghiên cứu của Thư Tiểu Bạch và lão Vu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

lão Vu chỉ có thể gây trở ngại chứ chả giúp được gì.

“Lão Vu, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.”

“Lão sư, ngài nói đi.” Lão Vu đắc ý liếc mắt nhìn Lâm Tố.

“Ngươi đặt tên cho những con thú tiến hóa một lần nữa, sau đó phân chia đẳng cấp, thuộc tính cho chúng. Cuối cùng ghi chép lại rồi báo cho ta.”

Thư Tiểu Bạch cảm thấy lượng công việc lớn như vậy, sẽ để cho lão Vu bận rộn một thời gian. Trong một thời gian dài hắn sẽ ko đến làm phiền mình nữa.

“Ông chủ, loại việc này ta cũng có thể làm được.”

“Ngươi thì biết cái gì.”

Mắt thấy hai người lại có xu thế ầm ĩ lên.

Thư Tiểu Bạch lập tức nói ra: “Vậy thì hai người các ngươi cùng phụ trách.”

“Cái gì!?” Lâm Tố và lão Vu trăm miệng một lời kêu lên: “Ta ko muốn hợp tác với hắn.”

“Ta ko trưng cầy ý kiến của các ngươi, đây là mệnh lệnh, hiểu chưa?”

Hai người đều ngứa mắt đối phương, đơn giản chính ko phải oan gia ko đụng đầu trong truyền thuyết.

Nếu như lúc này một bên là khác phái, Thư Tiểu Bạch ko chút nghi ngờ nào một giây sau bọn họ sẽ hôn nhau đắm đuối.

Lúc này La Tâm dẫn La Đăng đến tìm Thư Tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch ca, hắn muốn gặp ngươi.”

Thật phiền toái, loại chuyện vớ vẩn nào cũng cần đến mình giải quyết.

Thư Tiểu Bạch cảm thấy tất cả mọi người bên cạnh mình đều là quỷ gây chuyện.

Bao quát cả Tiểu Tiểu Bạch, Tiểu Tiểu Hắc và cả Đại Đầu.

Cảm thấy ko có một người nào có thể để cho mình bớt lo.

“Thư tiên sinh, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi.”

“Ta ko muốn biết.”

“Là bí mật của Thái Dung thành, việc này có quan hệ đến an nguy của Thái Dung thành.”

“Ta đã biết rồi, ko cần nói.”

“Ngươi biết?” La Đằng hoảng hốt: “Nếu như ngươi đã biết, vậy thì ngươi sẽ làm gì?”

Thư Tiểu Bạch yên lặng nhắm mắt lại, lão Vu mở miệng: “Lão sư của ta có tính toán của mình, đừng ở lại đây quấy rấy lão sư của ta nữa.”

“Vu giáo sư, ngươi….”

“Đừng gọi ta là Vu giáo sư nữa, bây giờ ta là học sinh của lão sư.”

La Đằng nhìn về phía Thư Tiểu Bạch: “Thư tiên sinh, nếu như ngươi đã biết bí mật này, vậy thì xin ngươi hãy hành động sớm một chút.”

“Ngươi nghe ko hiểu tiếng người à? Lão sư của ta đã nói, hắn đã có tính toán.”

Ta có từng nói rằng mình đã có tính toán sao?

Thôi được rồi, ngươi nói ko sai.

Chỉ có tại thời điểm này thì lão Vu mới thể hiện ra giá trị của hắn.

Không phải chỉ là một viên đá vụn sao.

Mọi người đều nóng lòng đến như vậy sao.

“Thư tiên sinh, nếu như ngươi đã biết, vậy thì chắc hẳn ngươi cũng biết toàn bộ Thái Dung thành bây giờ đều ở trong tình trạnh vô cùng nguy hiểm, lúc này ngươi vẫn ko hợp tác với Sâm La tiên sinh sao?”

“Không có hứng thú, chỉ cần chuyện có liên quan đến Sâm La thì ta đều ko muốn có bất kỳ quan hệ gì.”

Thư Tiểu Bạch quyết đoán từ chối đề nghị của La Đằng.

Chuyện của anh em nhà này còn muốn kéo mình vào làm cái trứng gì.

La Đắng thấy Thư Tiểu Bạch từ chôi, trong lòng càng khó chịu hơn.

Ban đầu hắn muốn mượn chuyện này, nhắc nhở Thư Tiểu Bạch chuyện này vô cùng nguy hiểm.

Từ đó để Thư Tiểu Bạch ko thể ko hợp tác với Sâm La.

Cuối cùng có thể đạt được mục đích là La Hoàng và Sâm La được tiếp nhận trị liệu.

Đáng tiếc Thư Tiểu Bạch ko mắc mưu.

Căn bản ko cho hắn có cơ hội này.

Thư Tiểu Bạch quay người rời đi nơi thị phi này.

La Đằng nhìn về phía La Tâm.

“Đem La Hoàng đến đây.”

“Việc này…”

“Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta cứu kẻ thù giết cha? Các ngươi có thể buông xuống ân oán, ta thì ko làm được.”

La Đằng đi, tâm trạng của La Tâm càng khó chịu.

Vị đại ca này của nàng như là đến để làm nàng khó chịu vậy.

La Đằng nói, nếu như La Tâm ko cứu Sâm La thì La Hoàng cũng sẽ chết cùng.

La Tâm lên cơn tức giận cũng nói, để nàng cứu Sâm La là chuyện ko có khả năng.

Hiện tại hai bên là đang so xem ai nhẫn tâm hơn.

Bình Luận (0)
Comment