“Băng Lam, ngươi thử nói xem mục đích cuối cùng của lão sư ta là gì?”
“Lão sư, Thư tiên sinh cũng ko có thâm ý gì, hoàn toàn là ngươi suy nghĩ nhiều mà thôi.” Băng Lam do dự rồi nói ra.
“Không đúng, ta đã xác nhận qua với lão sư, trong lời nói của lão sư nhất định có thâm ý, ngươi ko hiểu. Loại người đã đứng ở độ cao như hắn. thực lực và trí tuệ đã là đỉnh cao của nhân loại thì người thường ko thể nào hiểu suy nghĩ của hắn, chỉ có thay đổi cả thế giới này mới có thể thỏa mãn được tâm lý trống rỗng của hắn.”
Lão Vu suy nghĩ nửa ngày, tự nhủ: “Thái Dung thành cũng ko có gì đặc biệt, vì sao hắn lại sử dụng Thái Dung thành là nơi để bắt đầu mọi chuyện?”
“Có phải vì khối Kim Tinh kia ko?” Băng Lam hỏi.
Lão Vu lắc đầu: “Khối Kim Tinh đó chính xác là hết sức trân quý, nhưng mà lão sư là ai, hắn là người dùng sức một người khai sáng ra một hệ thống lực lượng mới. Mà hệ thống mp này có tiềm lực ko cách nào tưởng tượng nổi, tầm mắt của lão sư tuyệt đối sẽ ko bị hạn chế bởi một khối Kim Tinh.”
“Lão sư, vừa nói La Đằng noi, hắn còn biết một bí mật của Thái Dung thành, hay chính là vì bí mật này nên Thư tiên sinh mới ở lại chỗ này.”
“Ta tưởng bí mật mà La Đằng nói chính là chỉ Kim Tinh.” Lão Vu cau mày nói.
“Không đúng, La Đằng đã nói việc này nguy hiểm đến toàn bộ Thái Dung thành, thậm chí làm mối nguy hiểm của tất cả người còn sống sót. Nếu như chỉ là tìm kiếm và cướp đoạt Kim Tinh thì cũng ko đến mức sẽ gây nguy hiểm đến cả những người sống sót khác.” Băng Lam nói ra.
“Có lẽ chúng ta nên đi tìm La Đằng hỏi một chút.”
“La Đằng mới đi chưa được bao lâu, hiện tại đuổi theo chắc là vẫn kịp.”
Lão Vu quyết định, muốn bắt kịp bước chân của lão sư mình thì nhất định phải biết được ý đồ chân chính của lão sư.
Lão Vu lập tức lên đường đuổi theo La Đằng.
Hắn tìm hai đầu Ngự Sủng, bắt đầu xuất phát cùng với Băng Lam.
La Đằng đang lái xe, liền nhìn thấy từ kính chiếu hậu lão Vu và Băng Lam đang đuổi theo.
Không lâu sau, hai người đã ngăn ở trước mặt La Đằng.
“La Đằng, ta có việc muốn hỏi ngươi.”
“Ngươi muốn hỏi bí mật của Thái Dung thành?”
“Đúng.”
“Thư tiên sinh ko nói cho ngươi sao?”
“Lão sư để cho ta tự mình suy đoán và hành động.”
“Xem ra hắn muốn bồi dưỡng ngươi.” La Đằng nhìn Lão Vu: “Ngoại trừ phương diện tuổi tác ra thì ngươi cũng rất thích hợp.”
“Ta còn chưa đến 50 tuổi.” lão Vu tức giận nói.
“Nếu hắn đã muốn bồi dưỡng ngươi, vậy thì ta cũng ko thể nói quá nhiều, trước kia Sâm La tiên sinh cũng đã bồi dưỡng chúng ta như vậy, để cho chúng ta tự đi điều tra, dần dần đến gần với bí mật này.”
“Ngươi ko thể trực tiếp nói cho ta biết sao?”
“Ta ko muốn phá hỏng kế hoạch của Thư tiên sinh, ta chỉ có thể nói với ngươi rằng, hãy chuẩn bị sẵn sáng, bí mật này nguy hiểm hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của ngươi.”
“Ngươi và anh em của ngươi cũng chỉ thông qua điều tra mà trực tiếp phát hiện ra được bí mật này sao?”
“Sâm La tiên sinh cho chúng ta một ít tin tức, nhìn như vụn vặt ko có ý nghĩa nhưng bên trong đó lại cất giấu những tin tức quan trọng.” La Đằng nói.
Lời nói của La Đằng khiến cho Lão Vu chìm vào suy nghĩ.
Thư Tiểu Bạch đã nói với hắn những lời nào đặc biệt sao?
Lão Vu nghĩ nửa ngày cũng ko nghĩ được cái gì.
La Đằng chỉ nói vài câu như thế, sau đó liền rời đi.
Để lại Lão Vu càng thêm hoang mang.
“Lão sư, Thư tiên sinh để ngươi và Lâm Tố tiến hành ghi chép và phân loại thú tiến hóa, nhiệm vụ này có cất giấu bí mật gì hay ko?”
Hai mắt lão Vu tỏa sáng, ko sai!
Khẳng định nhiệm vụ này còn có thâm ý khác.
Có lẽ trong quá trình ghi chép thú tiến hóa sẽ có thể tiếp xúc với bí mật này.
……
“Lâm Tố, giá trị ma lực cực hạn của ngươi bây giờ là bao nhiêu?”
“2300.”
“Sao thấp thế?” Thư Tiểu Bạch cau mày.
“Ông chủ, vậy mà thấp sao?”
“Dù sao cũng ko cao lắm…vậy sau khi đeo vào chiếc nhẫn ma lực thì có bao nhiêu ma lực.”
“Khoảng 3000.”
“Miễn cưỡng đủ.”
Ma lực của chiếc nhẫn ma lực và ma lực của bản thân cũng ko hề khác gì nhau.
Nếu như cần phải phân biệt, vậy thì sau khi sử dụng hết ma lực của chiếc nhẫn, cần mười ngày mới có thể khôi phục.
Mà ma lực của bản thân thì chỉ cần một buổi tối là có thể khôi phục.
“Ta để ngươi và Lão Vu ghi chép phân loại thú tiến hóa, các ngươi đã bắt đầu chưa?”
“Đã bắt đầu rồi.” Lâm Tố gật đầu: “Trước mắt đã ghi chớp được hơn 30 loại, chúng ta còn bàn bạc một chút. Những con thú này được tiến hóa là bởi vì nguyên tố ma pháp cho nên quyết đinh đổi tên thành ma thú, có ý tứ là dã thú biết sử dụng ma pháp.”
“Ma thú?” Thư Tiểu Bạch đối với cái cách gọi này cũng thấy rất tốt.
“Hai ngày này ta đã sáng tạo ra hai cái ma pháp quang mình.” Thư Tiểu Bạch nói.
Lâm Tố lập tức lên tinh thần, mong đợi nhìn Thư Tiểu Bạch.
Lòng bàn tay Thư Tiểu Bạch bắt đầu bắn ra một vệt sáng, vệt sáng đó tụ mà ko tán, phảng phát như muốn ngưng tụ thành thực thể.
Chớp mắt tiếp theo, lòng bàn tay Thư Tiểu Bạch nắm lại, một thanh kiếm được đúc từ ánh sáng xuất hiện.
“Đây là…đây là ma pháp sao?”
“Ma pháp này tên là Đại Bảo Kiếm.” Thư Tiểu Bạch nói.
“Cái này để cho ma pháp biến thành cận chiến đi? Vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa? Năng lực cận chiến của ta yếu như vậy.”
Trong mắt Lâm Tố, ma pháp này ko có chút ý nghĩa nào, chính là dùng ma pháp biến thành một thanh vũ khí, vậy thì cũng chẳng có gì khác biệt với việc mình cầm theo một thanh vũ khí ở bên ngoài cả.