Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 137 - Chương 138 - Cống Thoát Nước (4)

Chương 138 - Cống thoát nước (4)
Chương 138 - Cống thoát nước (4)

Lão Vu và Lâm Tố lập tức tăng tốc chạy sâu vào trong.

Không lâu sau, họ liền nhìn thấy ba con Ngự Sủng của lão Vu, hai con Ngự Sủng trong đó đang gầm gừ nhìn đám người trước mắt chúng.

Còn một con Ngự Sủng thì đang bị thương ở phần bụng, máu tươi chảy ròng ròng, vết thương vô cùng nghiêm trọng.

Thánh Quang Thuật! Lâm Tố theo bản năng ném một ngụm sữa cho con Ngự Sủng.

(gamer TQ gọi support=vú em. Bơm máu= cho uống sữa)

Vết thương của con Ngự Sủng nhanh chóng khép lại, nhưng nó vẫn còn rất yếu ớt.

Lão đảo đứng lên, quay người chạy về bên cạnh đồng bạn, mang theo ánh mắt có phần hoảng hốt nhìn đám người phía đối diện.

Lão Vu nhìn Lâm Tố: “Ngươi thấy chưa, ngươi luôn làm rất tốt ở phương diện này.”

Lâm Tố tức giận suýt hộc máu.

Tốt cái rắm, ta đã chuyển chức.

Lại nhìn về phía đám người phía đối diện đang ẩn náu trong bóng tối.

Đám người này ăn mặc giống nhau, đều là quần áo màu nâu xám, trên ngực có một đồ án màu đỏ.

“Lão Vu, bọn họ là ai vậy?”

Lão Vu nhìn đám người này, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét: “Thực Đạo Giả.”

Lâm Tố hơi nghi ngờ hỏi: “Thực Đạo Giả? Là ai?”

Hắn cũng ko rõ lắm về những kẻ ăn thịt người trong khu an toàn.

“Ngươi ko biết à? Cha mẹ Chu Cần đều Thực Đạo Giả giết chết, bọn họ là đám người chuyên đi săn giết đồng loại, sau đó đem đồng loại ăn hết.”

Lâm Tố hơi buồn nôn, đám người này ăn thịt người?

Lại nhìn thấy mắt của đám Thực Đạo Giả này đỏ rực, nhìn qua đã thấy ko bình thường.

“Lão Vu, đám người này có vẻ hơi kỳ lạ.”

“Kỳ lạ cái rắm, giết chết bọn chúng sẽ ko thấy kỳ quái nữa.” Lão Vu chỉ vào đám Thực Đạo Giả nói: “Xông lên, giết chết bọn chúng.”

Sau khi lão Vu ra lệnh, ba con Ngự Sủng lập tức phóng về phía đám Thực Đạo Giả.

Nhưng mà đám người Thực Đạo Giả này lại ko lựa chọn chạy trốn, mà cũng xông lên như những con dã thú.

Đầu tiên nhào vào ngươi một Ngự Sủng, sau đó điên cuồng cắn xé.

Hai con Ngự Sủng khác lập tức muốn đem Thực Đạo Giả đánh bay ra khỏi người đồng bạn.

Nhưng mà Thực Đạo Giả lại quay ra cắn lên trên người của một con Ngự Sủng.

Toàn thân con Ngự Sủng đó đột nhiên bốc cháy.

Lập tức đem Thực Đạo Giả đang cắn trên mình đốt cháy.

Nhưng mà dù cho bị cơ thể bị bốc cháy, Thực Đạo Giả vẫn như cũ điên cuồng công kích.

Dù cho thân thể bị đốt cháy thành than, bọn chúng vẫn điên cuồng như thế.

“Những người này là ai? Bọn chúng điên rồi sao?”

Lão Vu và Lâm Tố đều bị dọa sợ.

Lâm Tố vội vàng cho ba con Ngự Sủng một ngụm sữa.

Ba con Ngự Sủng cuống quít đứng dậy, nhưng lại bị Thực Đạo Giả nhào lên cơ thể một lần nữa.

Đúng lúc này, từ chỗ sâu của cống thoát nước lại chạy ra một đám Thực Đạo Giả nữa.

Mà nhìn cách chuyển động của bọn họ ko giống với người thường chút nào.

“Chạy nhanh!” Lâm Tố kêu lên.

Lúc này họ đã ko để ý ba con Ngự Sủng được nữa.

Lão Vu cũng tê dại cả da đầu.

Đám Thực Đạo Giả này ko chỉ điên cuồng mà còn ko sợ đau đớn.

Thậm chí toàn thân bị cháy rụi mà vẫn có thể chạy nhảy.

Điều này đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của họ.

Nhìn thấy càng ngày càng nhiều Thực Đạo Giả chạy ra, hai người lập tức co cẳng lên chạy.

Bọn họ hướng phía sau chạy đi.

Nhưng chạy được một lúc thì họ phát hiện mình bị lạc đường.

Cống thoát nước này ngõ ngách đan xen chằng chịt.

Ban đầu còn có Ngự Sủng dẫn đường, nhưng bây giờ ba con Ngự Sủng chắc là đã bị xé nát rồi.

Ko còn Ngự Sủng dẫn đường, họ chỉ có thể chạy loạn giống như con ruồi ko đầu.

đám Thực Đạo Giả đã lại xuất hiện ở sau lưng họ.

Hết sức rõ ràng, ba con Ngự Sủng đã bị xé nát.

Lão Vu cũng ko có thời gian đau buồn.

Đúng lúc này, một âm thanh được truyền ra từ vách tường phía trước.

“Bên này! nhanh qua đây.”

Lão Vu và Lâm Tố nhìn thấy một người đang ẩn nấp ở trong khe tường.

“Ngươi…ngươi là ai?”

“Không muốn chết thì nhanh lên.” Người kia kêu lên.

Lão Vu và Lâm Tố vội vàng tiến vào trong khe tường.

Sau đó người này liền lấy một bình chứa dung dịch nào đó ra, rồi phun vào lối vào ở khe tường.

Cái khe này rất nhỏ, một người muốn ra vào cũng hơi khó khăn.

May là lão Vu và Lâm Tố cũng tương đối gầy, có thể đi qua được.

Người này dẫn Lâm Tố và Lão Vu đi qua cái khe đến một nơi khác.

Nơi này là bể nước ở trong cống thoát nước.

Cái bể nước này thường dùng thể thanh lọc các chất bẩn và rác thải.

Nhưng mà bể nước này bây giờ đã bị những tảng đá sụp xuống che lại.

Người lạ đó đốt một ngọn nến, lúc này Lâm Tố và Lão Vu mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

Có một cái đệm ở trong góc, và một ít đồ dùng hàng ngày đã cũ nát.

Một góc khác thì có một bộ xương khô.

Người cứu họ là một người đàn ông có râu ria lộn xộn, hình dáng gầy gò, làn da có thể vì quá lâu ko được tiếp xúc với ánh mặt trời mà trở nên trắng bệch, thậm chí có thể nhìn thấy được mạch máu dưới làn da.

Vẻ mặt lão Vu hơi đổi, nhìn người đàn ông này với ánh mắt cảnh giác.

“Ngươi là ai? Những người này là ngươi ăn sao?”

Vẻ mặt Lâm Tố biến đổi: “Ngươi cũng là Thực Đạo Giả?”

“Ta ko phải Thực Đạo Giả, ta bị bọn họ lừa đến đây. Có người nói cho ta biết nơi này có đồ ăn cho nên ta đã theo hắn đến đây, lúc ấy còn có hơn hai mươi người nữa đi cùng. Sau đó họ thật sự cho chúng ta một ít đồ ăn, sau đó bắt bọn ta uống một loại nước thuốc nào đó, nói là để tăng cường thể chất của chúng ta. May mà ta ko uống.” Nam nhân râu ria nói.

“Sau đó thì sao?”

“Chuyện sau đó giống như ngươi đã thấy, những người uống thứ thuốc đó đều biến thành như vừa rồi, giống như dã thú vậy. Khi ta phát giác ra tình huống có vẻ ko ổn thì đã trộm một ít thức ăn chạy đi, sau đó vẫn luôn trốn ở đây.”

Bình Luận (0)
Comment