Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 138 - Chương 139 - Cống Thoát Nước (5)

Chương 139 - Cống thoát nước (5)
Chương 139 - Cống thoát nước (5)

“Vậy…người này là ngươi ăn?” Lão Vu chỉ vào bộ xương khô trong góc.

Bộ xương khô này có dấu vết cắt chém.

“Ta cũng ko có cách nào khác, ta ko có đồ ăn chỉ có thể làm một cái bẫy, sau đó dụ một Thực Đạo Giả đi đến chỗ này rồi giết chết hắn….”

Người này rõ ràng là ko muốn nhớ lại quá trình này.

Thực Đạo Giả chuyên ăn thịt người, nhưng lại bị người này coi thành con mồi.

Hơn nữa ở trong góc kia phải có đến bốn năm bộ xương khô.

“Ngươi có thể giết được những Thực Đạo Giả đó, chẵng nhẽ ko chạy ra ngoài được sao?”

“Chạy kiểu gì, toàn bộ chỗ này đều có Thực Đạo Giả, ta thậm chí ko dám đi ra khỏi nơi này.”

“Ngươi vừa phun thứ gì ở ngoài kia?”

“Chính là thứ thuốc mà họ muốn lừa ta uống, ta phát hiện thứ này có thể lừa được khứu giác của họ.”

“Thế sao ngươi ko phun thứ này lên người rồi chạy ra ngoài?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, họ ko chỉ dựa vào khứu giác mà còn có con mắt nữa. Bọn họ có thể phân biệt ra được ta khác với họ, mà họ cảm giác rất mạnh, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng bị họ nhận ra.”

Nam nhân râu ria lắc đầu: “Thôi được rồi, ta biết các ngươi ko tin ta, nếu như các ngươi muốn đi ra ngoài ta cũng sẽ ko ngăn cản các ngươi, hay là các ngươi nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi.”

Lão Vu và Lâm Tố yên lặng ngồi lên cái đệm.

“Lão Vu, làm sao bây giờ?” Lâm Tố nhỏ giọng hỏi.

“Yên tâm, ta đã báo cho Ngự Sủng ở trên cống thoát nước.” Lão Vu nói.

“Ngự sủng của ngươi có thể giải quyết được chuyện này sao? Hay là đến ship đồ ăn thêm?”

“Ngươi thấy ta ngu như vậy sao?” Lão Vu trợn mắt nói: “Ta để Ngự Sủng đi báo cho sư phụ.”

……

Lão Vu và Lâm Tố đều hơi cảnh giác với nam nhân này.

Không có cách nào, dù gì thì nam nhân này cũng đã từng ăn thịt người.

Mặc dù chỉ là Thực Đạo Giả nhưng dù sao cũng là đồng loại.

Người này cũng nhìn ra sự phòng bị của Lâm Tố và Lão Vu.

Nhưng cũng ko để ý lắm, chủ động nói ra: “Ta tên là Khâu Sam, các ngươi có thể gọi ta là lão Khâu.”

Lão Khâu lấy mấy ra thứ từ trong đống đồ cũ nát, có bẫy thú, đao ngắn và dây thừng.

“Ngươi lấy mấy thứ này ra làm gì?”

Lão Khâu nhìn hai người, bình tĩnh nói: “đừng vội, ta ko có hứng thú với các ngươi, thật ra đối phó với các ngươi còn khó hơn cả Thực Đạo Giả. Ta ko cần lãng phí thời gian và mạo hiểm với các ngươi. Chỉ cần khắc phục gánh nặng trong lòng thì thức ăn đối với ta ko phải là vấn đề.”

Lão Khâu coi như ko nhìn thấy sự đề phòng của Lão Vu và Lâm Tố.

“Vậy thì ngươi cứu chúng ta làm gì? Muốn chúng ta giúp đỡ ngươi? Hay chỉ đơn giản là muốn cứu chúng ta?” Lão Vu hỏi.

Lão Khâu nhìn hai người rồi nói ra: “Ngươi phải biết là người thì ai cũng biết cô đơn, muốn tìm người cũng trò chuyện. Nếu như cứ tiếp tục sống một mình như thế này thì ta nghĩ ta sẽ lựa chọn trở thành Thực Đạo Giả giống đám người kia.”

“Lúc nữa sẽ có người đến cứu chúng ta.” Lão Vu nói.

Lão Khâu lắc đầu: “Ta đã ko thể trở lại thành người bình thường được nữa rồi.”

“Ngươi có thể nói cho chúng ta biết tình hình ở dưới này ko? Ví dụ như đám Thực Đạo Giả kia.” Lão Vu nói.

Trong lòng lão Vu đang suy nghĩ, có lẽ nơi này có quan hệ đến bí mật mà Thư Tiểu Bạch muốn mình đi tìm.

“Số lượng Thực Đạo Giả ở đây khoảng hơn một nghìn, đại đa số là bị lừa đến giống như ta. Nhưng trong khoảng thời gian ta ấn núp ở đây thì ta đã phát hiện ra trong đó có một bộ phận nhỏ ko phải la Thực Đạo Giả bình thường. Bọn họ có ý thức của mình, chính họ tự nguyện trở thành Thực Đạo Giả. Hơn nữa họ thường xuyên mang theo rất nhiều thi thể người ra vào chỗ này.”

Vẻ mặt Lâm Tố và Lão Vu thay đổi, rốt cuộc đám Thực Đạo Giả này là thứ gì?

Cải tạo nhân loại thành quái vật, hơn nữa còn ko ngừng săn giết nhân loại.

Nếu như muốn chế tạo một thế lực có quy mô lớn thì thức ăn sẽ ko phải là vấn đề lớn. Nhưng mà họ lại đặc biệt thích ăn thịt nhân loại.

Lão Vu và Lâm Tố liếc nhìn nhau.

“Các ngươi cũng đã nhận ra được rồi chứ, đám người này chính là một đám biến thái.” Lão Khâu vừa cười vừa nói.

“Không chỉ là biến thái, mà chính là những tên điên.” Lâm Tố nói ra.

Lúc này Lão Khâu lại lấy một cái nỏ ra.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Đi ngược dòng của cống thoát nước sẽ có lối ra.” Lão Khâu bình tĩnh nói.

Lâm Tố và Lão Vu hơi kinh ngạc.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Giúp các ngươi ra khỏi chỗ này, có phải rất cảm động hay ko?”

“Vì sao ngươi muốn làm thế?”

“Không vì cái gì cả, nếu như nhất định tìm một lý do, chắc là vì ta thích.”

Lão Vu và Lâm Tố cũng ko cảm động.

Chỉ cảm thấy lão Khâu trước mặt này chính là bị ngu.

“Ngươi ko cần phải làm gì cả, lát nữa sẽ có người đến cứu chúng ta. Mà người đó có năng lực giải quyết tất cả vấn đề ở đây.” Lão Vu nói.

Lão Khâu lắc đầu: “Không thể nào, mặc kệ là bao nhiêu người đến đều khó có thể giải quyết hết đám Thực Đạo Giả này.”

“Ngươi đánh giá thấp ông chủ của ta rồi.” Lâm Tố nói.

Lão Vu cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, hắn chính là người mạnh nhất ở thành Thái Dung này, hoặc có lẽ là người mạnh nhất thế giới này.”

Bình Luận (0)
Comment