Nhưng mà Lão Khâu vẫn lắc đầu: “Cho dù là cường giả cấp bậc Một Thành cũng ko giải quyết được.”
“Vì sao?”
“Các ngươi ko biết, khi ta săn đám Thực Đạo Giả này, ta đã chém rơi tay của chúng xuống mà tay chúng vẫn có thể cử động, chém đầu chúng xuống mà chúng vẫn cứ nhảy nhót tưng bừng, thân thể và đầu của chúng dường như là hai cá thể riêng biệt vậy. Phải đến khi ta róc hết máu thịt ở xương cốt của chúng ra thì chúng mới yên tĩnh. Bọn chúng có được thân thể gần như là bất tử.”
Lão Khâu cầm một cái đầu lâu lên: “Phương pháp tốt nhất để giết bọn chúng là phá hủy hoạt tính của cơ thể chúng. Ví dụ như nấu bọn chúng lên, còn nếu như chỉ dùng lửa đốt chúng thì rất khó để đốt cháy chúng thành than trong thời gian ngắn, hơn nữa bọn chúng có thể xé xuống nơi bị đốt cháy sau đó dần dần khôi phục.”
Lâm Tố và Lão Vu nhớ lại lúc trước, một con Ngự Sủng đã đốt cháy một Thực Đạo Giả, kết quả là tên Thực Đạo Giả đó vẫn sinh long hoạt hổ, rất giống với những gì mà Lão Khâu vừa nói.
“Lão Khâu, chờ một lát đi, ông chủ của ta sẽ có biện pháp giải quyết đám Thực Đạo Giả này.”
Lão Khâu đã quyết tâm, hắn ko chỉ vì muốn giúp đỡ Lâm Tố và Lão Vu.
Mà hắn còn muốn thử xem có thể tìm được cơ hội tiêu diệt đám Thực Đạo Giả này hay ko.
Bởi vì hắn đã từng đi vào sào huyệt của đám Thực Đạo Giả này.
Cho nên hắn biết cấu trúc của sào huyệt đám Thực Đạo Giả này, còn biết đám Thực Đạo Giả này đang cất giấu thứ gì ở trong đó.
Có lẽ muốn giết Thực Đạo Giả rất khó, nhưng cũng ko phải là ko có cách nào.
“Được rồi, các ngươi ko cần phải nói gì nữa, ta đi ra ngoài trước, ba phút sau các ngươi liền rời khỏi nơi này, dựa theo lời ta nói là có thể ra ngoài.”
Lâm Tố và Lão Vu liếc nhau, đã nói là chỉ cần chờ Thư Tiểu Bạch đến là có thể giải quyết được tất cả vấn đề, vì sao hắn nghe ko hiểu tiếng người nhỉ.
Lúc này lão Khâu đã cầm theo trang bị đi ra khỏi chỗ này.
Nói thế nào đây, chắc hẳn hắn chính là người ko sợ chết nhất mà Lão Vu và Lâm Tố đã từng gặp.
Chắc là vì ẩn nấp ở chỗ này hơn hai tháng, lại ăn mấy Thư Tiểu Bạch cho nên tinh thần hơi ko bình thường.
Đương nhiên, tinh thần của lão Vu và Lâm Tố đều bình thường.
Bọn họ ko có ý định hy sinh vì nghĩa.
“Hắn nói là chờ ba phút rồi chúng ta ra ngoài.”
Đúng lúc này có một âm thanh từ bên ngoài truyền đến.
Lâm Tố đứng lên, muốn đi ra ngoài trợ giúp.
“Ngươi muốn chết à?” Lão Vu nhìn Lâm Tố.
Lâm Tố lại yên lặng ngồi xuống.
Đúng vậy, hắn ko muốn chết.
Hy vọng lão Khâu bình an vô sự.
Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, dường như đang chiến đấu rất kích liệt.
“Đến lúc rồi, chúng ta đi thôi.”
Hai người nhanh chóng hành động, chui ra ngoài.
Nhưng mà họ còn chưa bắt đầu chạy thì đã thấy lão Khâu đang chạy về phía họ.
Nhanh như chớp đã chạy vượt qua họ.
Lâm Tố và Lão Vu ko ko chần chờ nữa.
Họ nhìn thấy phía sau lão Khâu là một đám Thực Đạo Giả rất đông.
“Lão Khâu…ngươi nói là ngươi sẽ dụ đám Thực Đạo Giả này đi chỗ khác giúp chúng ta cơ mà?”
“Ta cũng định thế, nhưng mà đột nhiên ta thấy sợ hãi, ta cũng ko muốn chết, ko muốn bị đám người này ăn sạch.” Lão Khâu vừa chạy vừa trả lời.
Giờ phút này, tất cả bố trí của mọi người đều sụp đổ, cmn quá hủy nhân thiết.
Bọn họ còn đang định phát huy chương anh hùng cho lão Khâu.
Kết quả…lão Khâu chạy còn nhanh hơn họ.
Thật ra lão Khâu cũng ko lừa họ, nhưng sau khi đối mặt với đám Thực Đạo Giả thì hắn đột nhiên phát hiện ra là mình ko muốn chết.
Đúng lúc này, phía trước xuất hiện một đám Thực Đạo Giả chặn đường bọn họ.
Lâm Tố tăng tốc, hét to: “Đại Bảo Kiếm, ra đi!!”
Lão Vu và Lão Khâu đồng thời nhìn về phía Lâm Tố.
Chỉ thấy Lâm Tố đột nhiên rút một thanh kiếm ánh sáng ra.
Phóng về phía đám Thực Đạo Giả ở trước mặt.
Một kiếm chém ra, đám Thực Đạo Giả trước mặt ko hề né tránh.
Bốn tên Thực Đạo Giả lập tức bị chém thành hai nửa.
Mà bốn tên Thực Đạo Giả này ko có đứng lên nhảy nhót lần nữa giống như những gì lão Vu và lão Khâu đang nghĩ.
Chúng ra đi hết sức an tường.
Trong nháy mắt khi thân thể của chúng bị chém đứt thành nửa, lập tức bắt đầu hóa thành tro bụi.
Lão Vu và Lão Khâu ngẩn ra.
Lâm Tố thì hơi kinh ngạc.
“Ngươi làm cách nào?”
Lão Vu kinh ngạc hỏi.
“Ta cũng ko biết… chắc là do Đại Bảo Kiếm!” Lâm Tố nhìn Đại Bảo Kiếm trong tay, rồi nói.
Vẻ mặt lão Khâu mừng rỡ: “Vì sao ngươi ko nói sớm là ngươi có năng lực khắc chế Thực Đạo Giả.”
Nói cái rắm, chính hắn cũng ko biết nữa là.
Lão Vu cũng hoang mang: “Ma pháp Quang Minh ko phải là ko có sức chiến đấu sao?”
“Đây là ma pháp ông chủ vừa sáng tạo ra.” Lâm Tố đắc ý nói: “Ma pháp này tên là Đại Bảo Kiếm, ta còn làm ra một ít cải tiến nho nhỏ.”
Nói xong, tay trái Lâm Tố cũng xuất hiện một thanh Đại Bảo Kiếm nữa.
Hiện tại Lâm Tố có cảm giác hai tay hai kiếm ta có cả thiên hạ.
Đám Thực Đạo Giả kia lại xông lên, hắn đã ko còn cảm thấy hoảng hốt nữa.
Nhẹ nhàng tránh đi công kích của một Thực Đạo Giả, tiện tay vung lên.
Thực Đạo Giả đó lập tức bị chém đứt tay, cánh tay hóa thành tro bụi trong khoảng khắc, hơn nữa chỗ vết cắt cũng có dấu hiệu hóa thành tro bụi. Bắt đầu nhanh chóng lan tràn ra toàn thân của Thực Đạo Giả đó.
Hai mắt Lão Vu nhìn Lâm Tố, trong mắt lóe lên vẻ trí tuệ.
“Ta hiểu rồi, đây nhất định là kế hoạch của lão sư.” Lão Vu lẩm bẩm.
Khẳng định là hắn biết mình sẽ gặp phải Thực Đạo Giả, hơn nữa còn biết biện pháp bình thường khó có thể giết chết được Thực Đạo Giả.
Cho nên hắn đã tính kỹ tất cả, ma pháp Đại Bảo Kiếm này của Lâm Tố chính là Thư Tiểu Bạch chuyên môn sáng tạo ra để tiêu diệt đám Thực Đạo Giả này.