Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 142 - Chương 143 - Người Siêu Phàm (2)

Chương 143 - Người siêu phàm (2)
Chương 143 - Người siêu phàm (2)

“Ý của ngươi là, ngươi là người ngoài hành tinh?” Lâm Tố khinh thường nói.

Trong phim ảnh luôn có một ít tự cao tự cao luôn nghĩ mình ko giống với những với những khác, loại người này đều là trùm phản diện.

“Đối với ta mà nói thì các ngươi mới là người ngoài hành tinh.”

“Câu trả lời này thực sự ko hiểu nổi.”

Thật ra lúc này Lâm Tố đang rất khẩn trương.

Dù sao tình hình bây giờ còn phiền phức hơn so với tưởng tượng của hắn.

Nhiều Người Siêu Phàm, thú nô và cả dị thú như vậy.

Những thú nô này thì đối phó đơn giản một chút.

Còn Người Siêu Phàm và dị thú thì ko dễ dàng như vậy.

Nữ nhân giơ lên một bàn tay, đám thú nô lập tức phát ra những tiến gào thét xông lên bao vây ba người lão Vu.

Lão Khâu động thủ trước, lập tức giơ nỏ lên bắn vào trán của một thú nô.

Nhưng mà thú nô đó lại kêu to một tiếng rồi bẻ gãy mũi tên ơ trên trán, còn phần đầu tên cắm ở trong trán thì ko quan tâm.

Lâm Tố cũng phát động công kích.

Những thú nô bị Đại Bảo Kiếm chém đều ko ngoại lệ bị hóa thành tro bụi.

Nữ nhân cao lớn cau mày, nàng cũng cảm giác được Đại Bảo Kiếm mà Lâm Tố đang thi triển có uy hiếp nhất định đối với nàng.

Lâm Tố sử dụng Rokushiki kết hợp với Đại Bảo Kiếm xông vào trong đám thú nô như sói vào bầy cừu.

Lúc này, có một Người Siêu Phàm đi đến sau lưng nữ nhân, hắn có vóc dáng cao to, làn da ngăm đen, miệng đầy răng nanh: “Nữ vương bệ hạ, hãy để ta xử lý bọn họ.”

“Cứ chờ một chút đã…” Nữ nhân phất tay.

“Nữ vương bệ hạ, số lượng thú nô của chúng ta có hạn, nếu như cứ để bọn họ giết tiếp thì có thể đám thú nô sẽ chết hết mất.”

Nữ nhân quay đầu lại nói: “Chưa chắc ngươi đã là đối thủ của hắn.”

“Nữ vương bệ hạ, ngài đánh giá ta quá thấp.” Trong ánh mắt của Người Siêu Phàm này tràn đầy tính xâm lược.

“Ngươi đã có lòng tin như vậy thì lên đi.”

Người Siêu Phàm hưng phấn kêu to, sau đó gia nhập chiến đấu.

Hắn nhắm thẳng về phía Lâm Tố mà chạy đến.

Trong nháy mắt Lâm Tố lập tức cảm thấy nghẹt thở.

Vẻ mặt lão Vu và lão Khâu cũng biến đổi.

Khí tức của Người Siêu Phàm này hoàn toàn khác biệt so với đám thú nô.

Có thể nói một trăm thú nô cũng ko bằng được một Người Siêu Phàm.

Người Siêu Phàm giơ tay phải lên, móng vuốt màu đen đập về phía Lâm Tố.

Lâm Tố cuống quít giơ hai thanh Đại Bảo Kiếm lên đỡ.

Bang----

Đại Bảo Kiếm bị đập nát, Lâm Tố bị đánh bay ra ngoài, còn móng vuốt màu đen thì ko bị tổn hại gì cả.

Người Siêu Phàm nhìn về phía Nữ Vương, giống như đang tranh công với nàng.

Nữ Vương gật nhẹ đầu: “Không tệ, nhưng chiến đấu vẫn chưa kết thúc.”

Lâm Tố phun ra một ngụm máu, sau đó đứng lên.

“Nữ vương bệ hạ, sẽ kết thúc rất nhanh thôi.” Người Siêu Phàm tự tin nhìn về phía Lâm Tố: “Ngươi có thể từ bỏ chống cự.”

Trong tay Lâm Tố lại ngưng tụ ra một thanh Đại Bảo Kiếm: “Ta còn có một đại chiêu chưa sử dụng.”

Người Siêu Phàm gầm lên, cơ bắp trên người nổi lên.

“Tự tìm đường chết!” Người Siêu Phàm mang theo một cỗ khí thế ko ai bì nổi phóng về phía Lâm Tố.

Lâm Tố hạ hai tay xuống, để mũi kiếm chĩa thẳng về phía trước.

Ma lực bắt đầu ngưng tụ, nhìn thấy Người Siêu Phàm đã tiến lại gần.

Đại Bảo Kiếm trong tay Lâm Tố lập tức sáng rực lên.

Ánh mắt Nữ Vương lộ ra vài phần hoảng sợ: “Nhanh lùi lại!”

Nhưng mà đã ko kịp.

Tại thời điểm tất cả mọi người đang khiếp sợ, mũi kiếm đã dài hơn 10m.

Người Siêu Phàm còn ko kịp phản ứng thì đã bị Đại Bảo Kiếm dài hơn mười mét chém thành hai nữa.

“Nữ vương….cứu….cứu ta…”

Hắn cảm giác được có một cỗ sức mạnh đang xâm nhập vào cơ thể của hắn.

Mà cỗ sức mạnh này đang nhanh chóng ăn mòn từng chút máu thịt của hắn.

Gương mặt của lão Khâu và lão Vu hiện lên vẻ ko dám tin.

Đám Người Siêu Phàm ở xung quanh thì xôn xao.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được uy hiếp to lớn.

Đó thực sự là sức mạnh có thể giết chết bọn họ.

“Lâm Tố, ngươi có loại chiêu thức này sao ko lấy ra từ sớm, dọa ta sợ muốn chết.” Lão Vu nhẹ nhàng thở ra: “Ta coi là lần này chúng ta chết chắc rồi chứ.”

Vẻ mặt Lâm Tố có chút mất tự nhiên.

Trên thực tế sau khi hắn chém ra một kiếm này thì ma lực đã tiêu hao mất một phần ba.

Nói cách khác, hắn chỉ có thể chém ra hai kiếm nữa là nhiều nhất.

Hơn nữa mỗi lần sử dụng còn cần một ít thời gian để ngưng tụ ma lực.

Hắn ko làm được giống như Thư Tiểu Bạch, cầm một thanh kiếm hơn 40m duy trì trong thời gian dài.

“Còn ai muốn lên tìm chết?” Lâm Tố hiểu, bây giờ tuyệt đối ko thể lộ ra.

Chỉ cần hắn lộ ra một chút e ngại thôi, thì đám Người Siêu Phàm này chen chúc đi lên xé nát bọn họ.

Đúng lúc này, Nữ Vương đi từng bước đến trước mặt Lâm Tố.

Đá thi thể của Người Siêu Phàm kia ra.

Nữ Vương từ trên cao nhìn xuống Lâm Tố.

Dù cho trên người nàng ko có lộ ra bất cứ loại khí tức nào, nhưng nàng vẫn mang đến cho người khác cảm giác áp lực to lớn.

“Để ta làm đối thủ của ngươi.”

Nữ Vương nhẹ nhàng ngoắc ngoắc móng tay sắc bén đỏ tươi.

Sắc mặt Lâm Tố nghiêm túc nhìn Nữ Vương, nhưng ngoài miệng vẫn ko nhận sợ.

“Một kiếm này của ta chém xuống thì ngươi cũng sẽ chết.”

“Ta vẫn muốn thử xem sao.”

Lâm Tố cắn răng, ma lực trên người bắt đầu vận chuyển điên cuồng.

Nữ Vương nhìn tay phải của Lâm Tố.

Dường như cảm giác được ma lực của Lâm Tố.

Thời gian trôi qua mười mấy giây, tất cả ma lực trong nháy mắt trào ra.

Hóa thành một thanh Đại Bảo Kiếm dài hai mươi mét.

Lâm Tố giơ tay lên, chém xuống đỉnh đầu của Nữ Vương.

Nữ Vương đưa tay lên ngăn cản.

Một kiếm này của Lâm Tố là một kiếm mạnh nhất của hắn từ sau khi học được ma pháp này.

Một kiếm này dường như muốn chém sạch bóng tối.

Nhưng mà Nữ Vương chẳng qua chỉ dùng tay phải là đã có thể bắt được thanh siêu cấp Đại Bảo Kiếm này.

Bình Luận (0)
Comment