Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 141 - Chương 142 - Người Siêu Phàm

Chương 142 - Người siêu phàm
Chương 142 - Người siêu phàm

Ba người Lão Vu đi sâu vào trong cống thoát nước.

Trên đường đi đã chém chết hơn mười tên Thực Đạo Giả.

Lúc này lão Vu và lão Khâu mới tin tưởng Lâm Tố thực sự có thể giải quyết đám Thực Đạo Giả này.

“Lão Khâu, ko phải ngươi nói có hơn nghìn Thực Đạo Giả sao? Vì sao chỉ thấy có mấy mống vậy?”

“Đừng kinh thường, chỗ này còn có một ít Thực Đạo Giả có lý trí, họ ko chỉ có được năng lực thể chất đặc thù, còn có thực lực khá mạnh mẽ và sức khôi phục kinh khủng của Thực Đạo Giả.”

“Ko sao, chỉ cần có Đại Bảo Kiếm trong tay, ta sẽ ko sợ gì cả.”

“Ma lực của ngươi có thể duy trì lâu dài ko?” Lão Vu hỏi.

“Yên tâm đi, tốc độ tiêu hao của Đại Bảo Kiếm và tốc độ khôi phục của ta ko khác nhau lắm.” Lâm Tố tràn đầy tự tin nói: “Dưới tình huống bình thường thì ta có thể duy trì cả ngày cũng được.”

Lão Vu nghe thấy Lâm Tố nói vậy cũng yên tâm.

Ba người càng lúc càng đi sâu vào trong.

Nơi này ko có một chút ánh sáng nào.

Nhưng mà hai thanh Đại Bảo Kiếm trong tay Lâm Tố ko để họ bị bóng tối nuốt mất.

Đi đi, đi đến khi họ phát hiện dưới chân đã ko còn dòng nước.

Mà là một khu vực trống trải rộng rãi.

Đúng lúc này, xung quanh xuất hiện ánh sáng màu u lam lập lòe.

Trong ánh sáng đó, ba người thấy được bóng dáng của người và cả bóng dáng của dã thú.

Số lượng người ko ít, số lượng dã thú thì rất nhiều.

Đột nhiên, một cái đèn công suất lớn được bật lên chiếu sáng cả khu vực này.

Cuối cúng thì ba người cũng nhìn rõ hoàn cảnh nơi này, còn có đám người và dã thú kia.

Đây là một động đá rộng lớn, diện tích có thể so với sân bóng nhỏ.

Đám dã thú này tất cả đều là dị thú.

Chỉ là dị thú bình thường mà ko phải là Ma thú.

Trong lòng ba người giật mình, ko hiểu vì sao đám dị thú này có thể chúng sống hòa bình với nhân loại.

Đặc biệt là lão Vu, hắn chính là người đang nghiên cứu ở lĩnh vực này.

Dị thú là ko thể nào khống chế được.

Nhưng bây giờ đám dị thú này lại có thể ko công kích đám người kia.

Việc này khiến cho lão Vu rất khó hiểu.

Cho dù là Tinh Thần Ấn Ký của Thư Tiểu Bạch cũng phải cần tinh thần lực của ma thú đủ mạnh mới có thể sử dụng.

Ba người phát hiện, đám Thực Đạo Giả ko có lý trí và đám Thực Đạo Giả có được lý trí có thể phân biệt được rõ ràng.

Thực Đạo Giả mất lý trí thì đang ở một khu vực riêng biệt, trong miệng ko ngừng gào thét.

Còn đám Thực Đạo Giả có lý trí thì có thể phân biệt được rất dễ dàng.

Thân thể của chúng có biến hóa, trên đầu chúng có sừng thú lớn hoặc nhỏ, dài hoặc ngắn, có thẳng có cong.

Có một ít thì còn có những đặc thù khác nữa, làn da ko cũng phải là da người, có màu xám, màu đen hoặc là trắng bệch.

Trong tay đám Thực Đạo Giả này còn có đủ loại trang bị được chế tạo ra từ Lam Tinh.

Đúng lúc này, trong đám Thực Đạo Giả đi ra một người, là một nữ nhân.

Nàng mặc áo giáp bằng da, trên người còn khoác áo choàng.

Tóc của nàng diễm lệ như hỏa diễm vậy.

Trên đầu còn có một cặp sừng thú hính xoắn ốc.

Sau lưng có một đôi cánh, còn có một cái đuôi nhỏ và dài.

Tuy rằng nàng rất xinh đẹp, nhưng dáng người lại cao to dị thường, có lẽ phải cao hơn 2,5m.

Cao hơn nhiều so với đám Thực Đạo Giả kia, trên cổ nàng còn đeo một mặt dây chuyền làm từ Hồng Tinh.

Trên thân nàng phát tán ra khí tức áp bách khiến người ta nghẹt thở.

Khí tức này làm cho Lão Vu và Lâm Tố nhớ đến uy áp ở trên người Đại Đầu.

“Nhân loại, các ngươi rất đặc biệt.” Nữ nhân cao lớn này từ trên cao nhìn xuống ba người: “Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, gia nhập chúng ta.”

Hai thanh Đại Bảo Kiếm trong tay Lâm Tố sáng rực lên.

Hắn đã dùng hành động để tỏ rõ thái độ của mình.

“Ta ko có ý định biến thành quái vật.” Lão Vu vừa cười vừa nói.

“Đây ko phải là biến dị, mà là tiến hóa.” Nữ nhân cao lớn nói: “Chúng ta là Người Siêu Phàm, nhân loại đã sắp bị đào thải khỏi thế giới này rồi, cũng chỉ có chúng ta mới có thể tiếp tục sinh tồn ở thế giới này.”

“Đào thải hay ko cũng ko phải ngươi nói là được.” Lão Vu khinh thường nói.

“Nhân loại các ngươi ko biết mình đang phải đối mặt với cái gì, chỉ có chúng ta mới có thể đối kháng với chuyện sắp xảy ra.” Nữ nhân cao lớn bình tĩnh nói: “Các ngươi đã lực chọn, vậy thì ta chỉ có thể đem các ngươi trở thành lương thực của chúng ta.”

“Này này, vì sao ngươi ko hỏi ta?” Lão Khâu rất ko vui, thế mà nữ nhân này hoàn toàn ko để ý hắn.

Nữ nhân nhìn Lão Khâu: “Ta ko có hứng thú với ngươi, loại người bình thường như ngươi thì dù cho có cơ hội cũng chỉ biến thành thú nô(nô lệ dã thú).”

“Thú nô? Ngươi đang nói đến đám người bị mất lý trí kia sao?” Lâm Tố nhìn về phía đám Thực Đạo Giả bị mất đi lý trí.

“Người bình thường sẽ chỉ có thể biến thành thú nô, nhưng hai người các ngươi thì lại khác, ta có thể cảm nhận được sức mạnh ở trên người các ngươi. Nếu như là các ngươi thì có thể trở thành Người Siêu Phàm gần bằng với ta.”

“Tại sao chỉ gần bằng ngươi? Mà ko phải là vượt qua ngươi?”

Nữ nhân nở nụ cười: “Ta ko phải nhân loại tiến hóa lên, mà từ khi sinh ra thì ta đã cao cấp và thuần túy hơn nhân loại rồi.”

Bình Luận (0)
Comment