“Ha ha…” Thư Tiểu Bạch mỉm cười nhìn Vương phu nhân: “Xin lỗi, nàng ko ở đây, chờ nàng trở lại thì ta sẽ báo cho nàng biết.”
“Mẹ, hắn đang lừa ngươi, con tiểu tiện nhân đó ở bên trong, hôm nay ta còn nhìn thấy nàng.” Vương Bằng cắn răng nói ra.
Mặt mũi Vương phu nhân tràn đầy phẫn nộ: “Ngươi muốn bao che cho con tiểu tiện nhân đó đúng ko? Ngươi có muốn mở học viên nữa hay ko?”
Vương Hà mở miệng nói: “Thư tiên sinh, ta và ngươi còn có rất nhiều việc có thể hợp tác với nhau. Đừng vì một ít chuyện vớ vẩn mà làm xấu tình hữu nghị của chúng ta.”
“Vương nghị viên nói rất đúng, nhưng mà thực sự là nàng ko ở đây.”
“Thư tiên sinh, có thể ngươi còn ko biết, chúng ta có quan hệ với Bạch Quỳnh hội. Năm đó khi Bạch Quỳnh hội bị chính phủ tiêu diệt thì chính Vương gia chúng ta đã bảo hộ cho Bạch Quỳnh hội, nhờ đó mà Bạch Quỳnh hội mới có thể thoát thân, đồng thời phát triển đến trình độ như bây giờ.”
“Ah, vậy ta còn phải chúc mừng Vương gia của các ngươi, sắp sửa có thể phát triển rất nhanh.”
“Thư tiên sinh, bây giờ ngươi còn muốn bao che cho tiểu cô nương kia nữa ko?”
“Thật xin lỗi, nàng ko ở trong học viện, ta cũng ko có cách nào.”
“Thư tiên sinh, thật ra ta chỉ muốn gặp nàng để nói rõ chuyện hiểu lầm lần này mà thôi, cũng ko nhất định phải làm gì nàng. Đã như vậy thì xin Thư tiên sinh thay chúng ta chuyển lời cho nàng.”
Vương Hà cười nói, thật giống như ko hề tức giận khi bị Thư Tiểu Bạch từ chối.
Nhưng mà Thư Tiểu Bạch nhìn thấy rõ ràng, tên này chính là khẩu phật tâm xà.
“Chúng ta đi.”
“Cha, việc này bỏ qua như thế sao?” Vương Bằng ko tình nguyện.
“Chồng, con chúng ta bị khi dễ như vậy, việc này ko thể bỏ qua như vậy được, nếu ko thì mặt mũi của Vương gia chúng ta sẽ bị mất hết, sau này ai cũng dám đi đái đi ị trên đầu chúng ta.” Vương phu nhân cũng ko cam tâm.
“Cứ thế này đã, sau này còn có cơ hội hóa giải ân oán với tiểu cô nương kia.” Vương Hà thản nhiên nói.
Nói xong quay người rời đi, Vương phu nhân nhìn Thư Tiểu Bạch: “Việc này tuyệt đối ko kết thúc như này đâu, ngươi chờ đấy cho ta.”
“Ba vị, chờ một chút.” Thư Tiểu Bạch nói.
Vương Hà dừng bước quay lại nhìn Thư Tiểu Bạch: “Thư tiên sinh, xin hỏi còn chuyện gì sao?”
“Là như thế này, một tháng sau là khai giảng, đây là một tấm thiệp mời, còn xin ba vị nhận lấy.” Thư Tiểu Bạch lấy ra một tấm thiệp đưa cho Vương Hà.
“Hôm đó ta nhất định sẽ đến.” Vương Hà vừa vười vừa nói: “Nhưng mà chỉ có một tấm thiếp mời có phải là hơi ít ko?”
Như bình thường thì với mặt mũi của vợ chồng bọn họ thì phải mỗi người một tấm thiệp mời mới đúng.
Thậm chí nếu như trịnh trọng thì con của họ cũng phải có một tấm thiệp mời.
Trong lòng Vương Hà thầm mắng Thư Tiểu Bạch ko hiểu lễ nghĩa.
“Một tấm là tốt rồi.” Thư Tiểu Bạch vừa cười vừa nói.
“Được rồi, vậy thì tạm biệt.”
“Lại chờ…” Thư Tiểu Bạch lại một lần nữa gọi Vương Hà.
“Thư tiên sinh, còn có chuyện gì sao?”
“Chuyện là thế này, các ngươi mang Vương Bằng đi nên xin hãy để một người ở lại. Vương nghị viên, ta và ngươi vừa quen đã thân, nếu ko thì ngươi ở lại đây đi, ta còn rất nhiều điều muốn thỉnh giáo ngươi.” Thư Tiểu Bạch mỉm cười nhìn Vương Hà.
“Thư tiên sinh, ngươi có ý gì?” vẻ mặt Vương Hà dần dần lạnh xuống.
“Cũng ko phải việc lớn gì, giống như ta đã nói, thiếp mời này là đưa cho Vương phu nhân, còn Vương nghị viên thì ở lại học viện của chúng ta thì tất nhiên ko cần thiệp mời. Còn con của ngươi, thì ta đã an bài cho hắn một trận biểu diễn trong lễ khai giảng rồi nên cũng ko cần thiếp mời.”
“Nếu như ta từ chối thì sao?”
Đột nhiên Thư Tiểu Bạch xuất hiện ở trước mặt Vương Hà, một bàn tay tát mạnh lên mặt hắn.
“Cmn ngươi nghĩ ta đang cò kè mặc cả với ngươi sao? Ah! Xin lỗi… ta quá kích động, Vương nghị viên, ngươi ko sao chứ?”
“Chồng….các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên cho ta…” Vương phu nhân kích động hét lên.
Hôm nay Vương phu nhân mang ít người đến.
Thư Tiểu Bạch mở ra lòng bàn tay, Đom Đóm!
Đèn đuốc rực rỡ, ánh lửa khắp nơi.
Chỉ trong khoảnh khắc đám người mà Vương phu nhân mang đến đã thương vong thảm trọng.
Thư Tiểu Bạch mỉm cười nhìn Vương phu nhân, Vương Bằng và hơn mười tên thủ hạ may mắn ko bị trúng chiêu.
“Thật xin lỗi, có thể các ngươi còn ko biết rõ thân phận của ta thì phải, ta là cường giả cấp bậc Một Thành.”
Thời điểm Thư Tiểu Bạch nói mình là cường giả cấp bậc Một Thành thì trên mặt cũng hơi đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên hắn tự biên tự diễn.
Chẳng qua đám thủ hạ sau lưng Vương phu nhân thì mặt mũi tái mét.
Bọn họ chỉ là đám thủ hạ đơn thuần, ko phải sát thủ hay tử sĩ.
Càng ko phải anh hùng khẳng khái đi chịu chết.
Ban đầu bọn họ chỉ nghĩ đây là một vụ làm ăn bình thường mà thôi.
Tuyệt đối ko nghĩ đến phải đi đối mặt với một cường giả cấp bậc Một Thành.
Nói đùa sao, khai chiến với cường giả cấp bậc Một Thành thì có khác gì đi tự sát ko?
Đặc biệt là trong thời kỳ này, pháp luật đã ko còn tác dụng uy hiếp, cường giả cấp bậc Một Thành muốn giết người, vậy thì cũng ko cần phải có lí do.