Tin tức Kim Tinh bị tiết lộ khiến cho Băng Hiền trở nên hết sức bị động, dẫn đến việc hắn chỉ có thể xin trợ giúp từ tổng bộ.
Nhưng mà viện binh còn chưa đến thì đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Cột sáng màu vàng kim phóng lên tận trời và cái hang khổng lồ trên mặt đất này đều đã chứng minh tình huống có biến.
Dụng cụ trong tay hắn đang vang lên ríu rít.
Trong cái hang này có rất nhiều năng lượng của Kim Tinh.
Hắn chỉ có mấy người ở bên cạnh, căn bản là ko có tư cách tranh đoạt Kim Tinh.
Đúng lúc này, một bóng dáng từ trên trời hạ xuống.
Đám người Băng Hiền và Vương Hợi đồng loạt biến sắc.
Lâm Vọng Sơn! Cường giả cấp Một Thành nổi danh nhất hiện nay.
Nói như vậy bời vì tin tức thân phận của cường giả cấp Một Thành đều được liệt vào dạng hồ sơ cơ mật cao cấp nhất, mặc kệ là Chính Phủ Thế Giới hay Bạch Quỳnh hội đều như vậy.
Nhưng mà Lâm Vọng Sơn thì khác, hắn coi bản thân mình giống như một ngôi sao giải trí vậy.
Hắn muốn hưởng thụ cảm giác được mọi người săn đón, và vòng hào quang của ngôi sao.
Nhưng nếu như chỉ coi hắn là một ngôi sao thì cực kỳ sai lầm, hắn là một cường giả chân chính.
Là cường giả hiếm có của trận doanh Chính Phủ Thế Giới.
Nhưng mà theo xu hướng suy tàn của Chính Phủ Thế Giới thì hai cường giả cấp Một Thành của Chính Phủ Thế Giới đều tuyên bố rút khỏi chiến đấu.
Tất nhiên Bạch Quỳnh hội cũng vui vẻ tiếp nhận kết quả này.
Chỉ cần hai cường giả cấp Một Thành của Chính Phủ Thế Giới ko chủ động tham dự chiến đấu thì Bạch Quỳnh hội sẽ ko quan tâm đến họ.
Chẳng qua là ko ai nghĩ đến việc Lâm Vọng Sơn sẽ tham dự chuyện này.
Lâm Vọng Sơn là một cường giả cấp Một Thành rất đặc thù.
Từ khi nhân loại đặt chân lên tinh cầu Bạch Quỳnh thì có tất cả 15 vị cường giả cấp Một Thành.
Bao quát cả bảy cường giả cấp Một Thành ở hai trận doanh.
Trong đó có 9 người tu luyện Bạch Quỳnh Cực Hạn.
Có 5 người dựa vào thể chất đặc thù tu luyện thành cường giả cấp Một Thành.
Chỉ có duy nhất Lâm Vọng Sơn là tu luyện Bát Vương Pháp.
“Ah, hôm nay cũng có ko ít người đến nhỉ.”
Lâm Vọng Sơn cười to nhìn mọi người xung quanh, ở đây phải có ít nhất hơn một trăm người. Mà vẫn còn có ko ít người vẫn đang chạy đến chỗ này.
Vừa rồi Lâm Vọng Sơn còn đang nhẹ nhàng thoải mái, bỗng nhiên trong chớp mắt sầm mặt lại: “Nhưng mà đừng trách ta ko nhắc nhở các ngươi, kẻ nào dám cản đường ta thì ta sẽ ko hạ thủ lưu tình đâu.”
Nói xong, Lâm Vọng Sơn trực tiếp nhảy vào trong hang lớn, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Vương Hợi nhìn về phía Lâm Vọng Sơn vừa nhảy xuống, nói nhỏ với Lão Thử ở bên cạnh: “Tìm một cơ hội giải quyết hắn luôn.”
Hai mắt Lão Thử tỏa sáng, trên mặt tràn đầy hưng phấn: “Có thể thủ tiêu hai vị cường giả cấp Một Thành trong một ngày, chắc là từ xưa đến này ko có ai làm được nhỉ.”
Đúng thật, chiến tích này xưa nay chưa từng xuất hiện.
Lâm Vọng Sơn hạ xuống đất, hắn đang định bước đi thì đột nhiên dừng lại.
Bắt đầu nhìn chăm chú vào trong bóng tối, dường như trong đấy có thứ gì đó.
Chớp mắt tiếp theo, một bóng đen lao ra từ trong bóng tối.
Khóe miệng của Lâm Vọng Sơn cong lên, giơ tay lên chộp lấy bóng đen đang lao đến.
Xoạt-----
Lâm Vọng Sơn ngây ra, nhìn xuống tay mình, hắn chợt phát hiện tay phải của mình đã ko còn.
Lâm Vọng Sơn lại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một sinh vật hình người đang gặm bàn tay phải của mình.
“Ngươi….”
Sinh vật hình người quay đầu nhìn về phái Lâm Vọng Sơn.
“Nhân loại, ngươi bất ngờ à?” Sinh vật hình người phát ra âm thanh ồm ồm.
“Rốt cuộc ngươi là thứ gì? Người cải tạo? Hay là ngươi nhân tạo?” Lâm Vọng Sơn cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy Sinh vật hình người này.
“Ta là Nguyên, ta ko có tên, ít nhất là Quá Phụ cũng ko đặt tên cho ta.” Sinh vật hình người nhếch miệng cười: “Bát Vương Pháp mà ngươi tu luyện chính là lấy căn cơ của ta và bảy người anh chị em của ta tạo ra. Theo cách nói là của nhân loại các ngươi thì ta chính là Thần.”
Sinh vật hình người nói xong thì liếm môi một cái: “Ta thật may mắn, món thức ăn đầu tiên đi đến lại phù hợp với lực lượng của ta.”
“Không thể nào! Bát Vương Pháp là dựa vào Thần linh truyền thuyết cổ đại của nhân loại! Tuyệt đối ko giống như ngươi.”
“Nếu như truyền thuyết là giả thì sao?”
Giờ phút này Lâm Vọng Sơn cảm thấy tê dại da đầu, hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“Vậy thì hôm nay ta muốn ‘Đồ Thần’!” đột nhiên Lâm Vọng Sơn lao về phía Sinh vật hình người.
Sinh vật hình người ko né tránh, quyền trái của Lâm Vọng Sơn vung mạnh về phía Sinh vật hình người.
Sinh vật hình người vẫn ko né tránh, thậm chí còn ko phòng thủ.
Nắm đấm trực tiếp nện vào đầu của Sinh vật hình người.
Sinh vật hình người chỉ lùi lại một bước.
Lâm Vọng Sơn ko dám tin nhìn Sinh vật hình người.
Vì sao lại thế? Nắm đấm của mình có thể đám nát cả tòa nhà chọc trời.
Vì sao ko thể rung chuyển thân thể máu thịt trước mắt này.
“Quá Phụ đã từng chế định quy tắc, ko cho ta và 7 Nguyên còn lại đánh giết lẫn nhau. Nếu như ngươi tu luyện hệ thống lực lượng khác thì có lẽ có cớ hội chạy trốn, nhưng mà ngươi lại tu luyện Bát Vương Pháp thì….”