Bụi Gai chính là sức mạnh Bản Mệnh của Nguyên, cũng chính là kỹ năng mạnh nhất của Nguyên.
Hắn có thể thông qua loại phương thức này để thôn phệ tất cả sinh mệnh trong khu khu vực.
Đem khu vực đó biến thành khu vực tử vong ko có chút sinh cơ nào.
Dù bây giờ Thư Tiểu Bạch hiện thân thì cũng đã quá muộn, đã ko thể ngăn cản được Nguyên nữa rồi.
Hơn nữa điểm quan trọng nhất bây giờ là thân thể chính của Nữ Vương đang ở bên trong khu an toàn.
Điều này có ý nghĩa nàng cũng đang gặp nguy hiểm.
Lúc đầu thân thể chính của nàng ẩn nấp trong khu an toàn là để chờ đợi thời cơ ngư ông đắc lợi.
Nhưng ko ngờ lại làm cho mình lâm vào trong hiểm cảnh.
Trong khu vực an toàn, càng ngày càng nhiều sinh mệnh bị thôn phệ.
Không được! ko thể ngồi chờ chết!
Nhất định phải nghĩ biện pháp thoát khỏi đây!
Tìm Thư Tiểu Bạch!
“Đi theo ta!”
Nữ Vương dẫn theo đám Người Siêu Phàm đi thẳng đến học viện Ma Pháp.
Vừa đến cửa chính của học viện Ma Pháp, thì đã thấy mấy tên đàn em của Thư Tiểu Bạch đang đánh nhau với một đám người khác.
“Quả nhiên nhân loại là một chủng tộc thấp kém, dù đang ở thời điểm sinh tử tồn vong mà vẫn có thể tàn sát lẫn nhau.” Nữ Vương lãnh khốc nói.
Mà đám người đang đánh nhau với người của học viện Ma Pháp chính là đám thủ hạ của Vương phu nhân.
“Xông lên, đám phế vật các ngươi xông lên cho ta, lão nương dùng tiền mời các ngươi đến đây để làm gì? Giết được một người lão nương ban thưởng 100 vạn bạch tinh tệ.”
Nhưng mà đám thủ hạ này chẳng qua chỉ là ‘cộng tác viên’ mà thôi.
Bây giờ trong khu an toàn, chỉ cần là người hơi có thực lực và chí hướng, thì tất cả đều chạy đi ‘mua xổ số’ ở trong hang động to lớn đó rồi.
Những người Vương phu nhân tìm được cũng chỉ là nhân sĩ nghiệp dư kiếm chút tiền lẻ mà thôi.
Khi đối mặt với đám hổ báo lang sói của học viện Ma Pháp thì họ có thể làm được gì chứ?
Nhất là khi nhìn thấy những quái vật khô lâu ở xung quanh La Tâm thì bọn họ chỉ hận mình ko mặc tã cho người trưởng thành.
Oanh-----
Một quả cầu lửa nổ tung ở bên cạnh Vương phu nhân.
Vương phu nhân bị trùng kích bay ra ngoài.
“A….giết người rồi….giết người rồi…”
Vương phu nhân chật vật ngồi dậy rồi kêu la thảm thiết.
Đúng lúc này, một bàn tay ôn nhu xuât hiện ở trước mặt Vương phu nhân.
“Ngươi ko sao chứ?”
Giờ phút này Vương phu nhân theo bản năng vươn tay ra.
“Ngươi….”
Cuối cùng thì Vương phu nhân cũng nhìn thấy rõ ràng, người đỡ nàng dậy chính là Lý Thục Vân.
Lý Thục Vân ko có mặt mũi ôn nhu hiền lành bởi bì nàng đã bị bỏng, một nửa mặt của nàng đều là hình xăm màu đỏ.
Nhưng giờ phút này Lý Thục Vân thực sự rất ôn nhu hiền lành.
“Trở về chữa thương cho tốt đi, dù sao mười ngày nữa là đến lễ khai giảng rồi, hôm đó ta muốn giết con trai của ngươi trước mắt ngươi…. A đúng rồi, còn có cả chồng của ngươi nữa.”
“Ngươi ngươi…” Vương phu nhân bị dọa tè ra quần.
“Ngươi cái gì mà người, cút!!” La Tâm đi đến sau lưng Lý Thục Vân, hung thần ác sát nhìn Vương phu nhân.
Đúng lúc này, Lão Vu, Lâm Tố và đội trưởng đội bảo vệ của họ nhìn thấy Nữ Vương và mấy Người Siêu Phàm đi đến.
“Mọi người cẩn thận!” Lão Vu kêu lên: “Băng Lam, gọi Băng Hoàng đến đây, nhanh lên!”
Băng Lam hơi nghi ngờ một chút rồi nhìn về phía đám người Nữ Vương.
“Họ là ai?”
“Kẻ địch!” Lão Vu nói ra.
Vương phu nhân thấy đám người Lão Vu tỏ ra nghiêm trọng như vậy thì hai mắt tóa sáng, lập tức chạy đến trước mặt Nữ Vương.
“Ta bỏ tiền, ngươi giúp ta giết chết bọn họ, cứu chồng ta ra ngoài.”
Nữ Vương từ trên cao nhìn xuống Vương phu nhân, trong miệng hừ một tiếng: “Cút.”
“Ngươi….”
Trên người Nữ Vương tỏa ra uy áp để cho Vương phu nhân ko dám nói tiếp.
Nữ Vương quay đầu lại nhìn về phía đám người Lão Vu.
Đám người Lão Vu thì cảnh giác nhìn Nữ Vương.
“Lão Vu, nàng là ai?” La Tâm hỏi nhỏ.
“Quái vật.”
“Ta đến ko phải để đánh nhau.”
Nữ Vương thu hồi khí tức của mình, chủ động nói ra ý đồ của mình.
“Thủ lĩnh của các ngươi đâu rồi? Ta muốn nói chuyện với hắn.”
“Lão Vu, nàng là kẻ địch thật à? Sao ta cảm giác nàng giống như bị chồng ruồng bỏ rồi đến đây tìm chồng nàng nhỉ?”
Trán Nữ Vương nổi gân xanh.
Vì sao trao đổi với đám nhân loại này lại khó khăn như vậy?
Lão Vu vẫn cảnh giác nhìn Nữ Vương.
“Sư phụ ko ở đây.”
“Ta ko nói đùa với các ngươi, cũng ko có thời gian để đùa đâu, mau gọi thủ lĩnh của các ngươi ra đây.”
“Ta đã nói rồi, sư phụ ko ở đây.” Lão Vu nghiêm túc nói ra: “Hôm khác lại đến đi.”
“Chẳng lẽ các ngươi ko phát hiện ra toàn bộ khu an toàn đã loạn cào cào rồi sao? Hôm khác? Các ngươi cảm thấy rằng mình còn có hôm khác sao?”
“Tất cả những thứ này đều nằm trong kế hoạch của sư phụ rồi.” Lão Vu nói rất chắc chắn.
Đây chắc chắn là kế hoạch của Thư Tiểu Bạch.
Khẳng định là sư phụ cảm thấy danh tiếng của mình trong khu an toàn đã quá thối, thậm chí đến mức độ ko thể vãn hồi.
Cho nên hắn cố ý ko để ý đến mà chỉ ngồi nhìn.
Để cho những người hận thù hắn và những người hiểu lầm hắn đều chết hết đi. Sư phụ đúng là một nam nhân lãnh khốc.