Lão Cừu mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay.
Lúc này Thư Tiểu Bạch cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Slime bệ hạ, sao ngươi lại rảnh rỗi đến đây vậy?”
Nữ Vương lạnh lùng nhìn Thư Tiểu Bạch: “Ta vừa giao dịch với vị gia trưởng này của ngươi, ta làm việc ta nên làm, bây giờ đến lượt các ngươi thực hiện lời hứa của mình, hay là nhân loại các ngươi ko có ý định thực hiện lời hứa của mình?”
“Nữ Vương bệ hạ, ngươi yên tâm, chuyện ta đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện.” Lão Cừu nói.
Mặc dù Thư Tiểu Bạch ko hiểu rõ tình huống, nhưng hắn chắc chắn sẽ ko làm mất mặt Lão Cừu vào lúc này.
“Quyết định của hắn chính là quyết định của ta.”
Nữ Vương đứng dậy, nàng cũng âm thầm thở ra.
Dù sao nếu như Thư Tiểu Bạch ko nhận thì nàng cũng ko có cách nào.
Mặc dù nàng vừa mới chuyển hóa mười mấy vạn nhân khẩu ở một thành thị nhỏ, nhưng có thể trở thành Người Siêu Phàm cũng chỉ có mấy ngàn người .
Còn lại đều biến thành Thú Nô.
Đối mặt với Thư Tiểu Bạch và quái vật khổng lồ trước mặt này ko có chút phần thắng nào.
Hơn nữa binh lực của nàng cũng ko ở đây, Thư Tiểu Bạch muốn giết nàng cũng chỉ mất vài phút mà thôi.
“Ta đi đây, nhân loại, lần sau ta sẽ dùng phương thức chính thức để bàn bạc với ngươi.”
Nữ Vương mang theo đám Người Siêu Phàm rời đi.
Thư Tiểu Bạch nhìn bóng lưng của Nữ Vương, hỏi: “Lão Cừu, vì sao ko giết nàng? Ta ko phải đã nói với ngươi rồi sao, con hàng này là kẻ địch của nhân loại.”
“Tiểu Bạch, ngươi ko cảm thấy con hàng này rất dễ lợi dụng à?”
“Lợi dụng? Lợi dụng thế nào? Ngươi ko sợ lật thuyền à?”
“Ngươi cho rằng nhân loại có thể đứng sừng sững trên đỉnh là vì sao? Đấy là vì từng cá thể tập trung lại với nhau, giống như một tòa kim tự tháp to lớn vậy, sẽ ko bị phá vỡ bởi một sinh vật đột biến nào đó.”
Thư Tiểu Bạch ngẫm nghĩ, hắn thì ko có cái nhìn đại cục như Lão Cừu.
Trong mắt hắn, đã là kẻ địch, vậy thì tiêu diệt càng sớm càng tốt.
Vì sao còn phải suy nghĩ những vấn đề phức tạp như vậy.
“Yêu cầu của nàng là gì?”
“Cho nàng và tộc nhân của nàng học tập ma pháp.”
“Vì sao phải đồng ý loại yêu cầu này?”
“Ngươi là người sáng tạo ra ma pháp, ngươi sợ những người học tập ma pháp sẽ vượt qua ngươi à?”
“Đạo lý thì là như thế, nhưng mà ngươi ko sợ lật thuyền sao?”
“Ta rất có lòng tin với ngươi, ta còn phải dựa vào ngươi để dưỡng lão đấy.”
“Đừng nói dưỡng lão nữa, chờ học viện Ma Pháp khai giảng xong, thì ta sẽ kiểm tra cho ngươi, gần đây ta định sáng tạo ra một hệ thống lực lượng mới cực kỳ lợi hại, nếu như may mắn thì ngươi sẽ có thể lại đứng lên một lần nữa.”
“Ta thấy như bây giờ cũng tốt rồi.”
“Ah, vậy thì ta ko lãng phí thời gian nữa.” Thư Tiểu Bạch nói.
“Nếu như ngươi đã cầu xin thì ta miễn cưỡng làm vậy.”
Dù gì Lão Cừu cũng đã từng là cường giả, sao có thể cam tâm nằm ngửa như này mãi được.
Chỉ là thân thể hắn đã bị hóa chất tổn thương từ trong ra ngoài.
Thư Tiểu Bạch đã từng muốn để cho Lão Cừu học ma pháp, nhưng mà tinh thần của Lão Cừu rất yếu ớt uể oải, đại đa số thời gian đều buồn ngủ.
Sau đó thì Thư Tiểu Bạch lại muốn cho Lão Cừu tu luyện nội công.
Nhưng mà kinh mạch của Lão Cừu đã khô héo, đến cách vận khí đơn giản nhất cũng ko làm được.
Mặc dù Lão Cừu ko nói gì, nhưng nhất định là hắn cũng rất thất vọng.
Chỉ là ko muốn tăng thêm gánh nặng cho Thư Tiểu Bạch nên mới ko nói mà thôi.
Thư Tiểu Bạch vừa ngồi xuống ăn bát cơm nóng.
Một phần báo cáo thương vong của khu an toàn được đưa đến.
Thư Tiểu Bạch cũng ko muốn nhìn thứ này, vì hắn cảm thấy mình ko phụ trách vấn đề thương vong của khu an toàn.
Nhưng mà giống như tất cả mọi người đã nói, cũng bởi vì hắn bỏ mặc nên đã khiến cho mấy vạn người mất mạng.
Trên thực tế, nhân số thương vong nhiều hơn rất nhiều so với trên báo cáo.
Bởi vì còn có rất nhiều cường giả từ nơi khác đi đến.
Đám người này chưa từng xuất hiện trên báo cáo thương vong.
Mà tình huống hiện tại là, chính phủ tạm thời cũng đã đi tong.
Người sống sót trong khu vực an toàn chỉ còn ko đến 1000 người.
“Lão đại, bên ngoài có rất nhiều dân chúng, họ nói ngài phải chịu trách nhiệm cho kiếp nạn lần này.”
Thư Tiểu Bạch đau đầu.
“Sư phụ, ta đi đuổi bọn họ.” Lão Vu nói.
“Không cần, để ta đi.” Thư Tiểu Bạch nói.
Trên đường đi, Thư Tiểu Bạch nghĩ xem nên giải thích ra sao, giải thích mình bất đắc dĩ như nào.
Nhưng khi đi đến cửa chính của học viện Ma Pháp, một quả trứng thối đã nện vào mặt của Thư Tiểu Bạch.
“Tên chó chết này, ngươi ko xứng trở thành cường giả cấp Một Thành.”
“Vì sao ngươi ko đi chết đi?”
“Cút ra khỏi thành Thái Dung, cút ra khỏi khu an toàn đi.”
Thư Tiểu Bạch lau trứng thối trên măt, sau đó liếc mắt nhìn từng người có mặt ở hiện trường.
“Các ngươi rất hận ta à? Nhưng mà các ngươi ko thể làm được cái gì cả, bởi vì ta mạnh hơn các ngươi, ta có năng lực giải quyết kiếp nạn lần này, ta cũng có năng lực chế tạo ra một kiếp nạn khác.”
Vù vù vù----
Đại Đầu bay qua trên đỉnh đầu, dưới bóng dâm của Đại Đầu, tất cả mọi người đều chìm vào khủng hoảng.
“Thái độ của các ngươi thế nào ta ko quan tâm, mà các ngươi ngoài giận dữ ra thì ko có năng lực để làm bất cứ chuyện gì khác.”
“Ngươi cho rằng chúng ta sẽ sợ ngươi sao?”
“Vì người nhà của các ngươi, nên ta nghĩ chắc là các ngươi sẽ sợ ta.”
Thư Tiểu Bạch nói xong, trong đầu trống rỗng.
Ta đang làm gì? Ta đang nói gì?
Ta là chính nhân quân tử cơ mà?
Ta ko muốn làm trùm phản diện…
“Muốn chiến thắng ta, vậy phải có được sức mạnh. Bây giờ ta sẽ cho các ngươi cơ hội này, ta sẽ ban cho các ngươi sức mạnh. Ai muốn có được sức mạnh để chiến thắng ta hoặc là bảo vệ gia đình mình, vậy thì gia nhập học viện Ma Pháp đi, hoặc là ở chỗ này buồn rầu oán giận gào khóc cho gia đình đã chết của mình đi.”
Lão Vu ở bên cạnh hai mắt tỏa sáng nhìn Thư Tiểu Bạch.
Quả nhiên, tất cả đều nằm trong kế hoạch của sư phụ.
Chỉ có để thân thể của đám người vô tri ngu muội này chịu đau đớn khắc cốt ghi tâm thì bọn họ mới có thể hiểu được sức mạnh đáng ngưỡng mộ đến mức nào.
Đáng tiếc, bọn họ có dùng cả đời thì cũng ko thể nào vượt qua được sư phụ.
Bọn họ vĩnh viễn ko thể theo kịp sự thông minh và vĩ đại của sư phụ.