“Ta bán chính là kỹ thuật, ngươi có mua hay ko, lần sau mua sẽ còn tăng giá.”
“Ta ko có nhiều Hồng Tinh như vậy.”
“Vậy thì lấy thứ khác thêm vào.” Thư Tiểu Bạch lộ rõ bản chất gian thương.
Giao dịch với người ngoài thì Thư Tiểu Bạch đúng là Tiểu Bạch.(ý nói người mới, tay mơ)
Giao dịch với người nhà thì Thư Tiểu Bạch ra tay lại rất hung ác.
“Thứ nào khác?”
“Đừng tưởng ta ko biết, từ khi ta dạy ngươi phân biệt tài liệu Luyện kim thì mỗi ngày ngươi đều vác đồ về sao huyệt của mình.”
“Ngươi nói bậy, ta ko có…..”
“Ta chỉ có thể đưa ngươi trước 30 khối Hồng Tinh, còn lại thì nợ.” Đại Đầu khổ sở nhìn Thư Tiểu Bạch nói.
Đại Đầu cảm thấy sau vụ giao dịch này thì mình sẽ phải đi bán thân mất.
“Được rồi, được rồi, ai bảo ta mềm lòng chứ, đưa 30 khối Hồng Tinh đây, những thứ khác cho ngươi nợ vậy.”
“Chủ nhân….khối Hỏa Thạch vừa rồi.”
“Chờ ngươi trả nợ xong lại nói.”
“Chủ nhân, ngươi ko thể như vậy, khi đánh con quái thú cấp ‘ba ba’ đó ta cũng xuất lực.”
“Phần của ngươi đã bị ngươi nuốt rồi.”
“Ngươi tên nhân loại bỉ ổi này.”
“Ngươi là tên Viêm Ma tham lam.”
“Khi nào đưa ta nhẫn.”
“Một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
“Thế mà ngươi ko tin ta?” Đại Đầu đau lòng nói.
“Ừ, đúng thế….. à đúng rồi, đưa ta về học viện.”
“Ta thu phí vận chuyển.”
“Trừ vào tiền lương của ngươi đi.”
……..
Hiện giờ thành Thái Dung chỉ còn một cái quảng trường.
Hơn nữa những người sống sót đều tập trung sinh sống ở xung quanh học viện Ma Pháp.
Tuy rằng ngoài miệng họ nói căm thù Thư Tiểu Bạch đến tận xương tủy.
Nhưng mà thân thể họ vẫn rất thành thật.
Sự thật đã chứng minh, nhân loại ko thể nào kháng cự với việc truy cầu sức mạnh.
Mấy ngày nay đã có ko ít gia trưởng dẫn theo con cháu đến tham gia kiểm tra.
Thư Tiểu Bạch cũng chọn được 2 người trong số đó.
Khiến cho con số học viên tăng lên thành 14 người.
Thân thể khổng lồ của Đại Đầu bay qua không trung.
Đại đa số cư dân ở đây đều biết Đại Đầu.
Tuy rằng chưa từng tiếp xúc qua, nhưng mà danh tiếng Viêm Ma thì như sấm bên tai.
Trong Kiếp Nạn Bụi Gai, khi Đại Đầu hàng lâm đã đốt cháy ko ít kiến trúc nhà cửa.
Danh tiếng Viêm Ma của Đại Đầu còn thối hơn so với Thư Tiểu Bạch.
Băng Hiền ngẩng đầu lên nhìn trời, thấy Đại Đầu hạ xuống học viện Ma Pháp thì lập tức chạy đến.
“Lão Khâu, ta tìm viện trưởng của các ngươi.”
Băng Hiền cũng coi như người quen, Lão Khâu cũng ko làm khó dễ.
“Băng tiên sinh, tuy rằng ko phải lần đầu ngươi đến đây, nhưng mà ta vẫn phải nhắc nhở một chút, ko thể đi vào khu vực cấm, nếu ko thì ta sẽ bị phạt mà Băng tiên sinh cũng sẽ gặp phải phiền phức lớn.”
“Ta biết rồi, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở.”
…..
“Thư tiên sinh, Thư tiên sinh…” Băng Hiền vội và tìm đến Thư Tiểu Bạch vừa hạ xuống đất.
“Băng tiên sinh, ngươi đến thăm Băng Lam à? Chắc nàng đang ở ký túc xá, ngươi có thể tự đi qua gặp nàng.”
“Ta đến để tìm ngươi, ko….là mời ngươi giúp ta một tay.”
“Băng tiên sinh tìm ta giúp đỡ? Nói trước là ta ko có tiền, khoản tiền ngươi đưa ta đã dùng hết vào học viện Ma Pháp rồi.”
Thư Tiểu Bạch lập tức chặt đứt hết tất cả khả năng vay tiền.
“Thư tiên sinh, ta tìm ngươi ko phải để vay tiền.”
“Không cần biết là đúng hay ko, ta muốn nói ta ko có tiền.”
“Thư tiên sinh, chắc ngươi cũng biết bối cảnh của ta đúng ko?”
Thư Tiểu Bạch mờ mịt, ngươi đang nhắc nhở ta là bối cảnh của ngươi rất lớn, để ta phải cho ngươi vay tiền?
“Đảng Công Nghiệp đúng ko?” Thư Tiểu Bạch nói.
“Thư tiên sinh, ko biết ngươi có muốn hiệu lực cho Đảng Công Nghiệp ko?”
“Không muốn.” Thư Tiểu Bạch từ chối rất dứt khoát.
Lão tử ko rảnh rỗi chơi trò chơi hiệu trung gì với các ngươi.
“Thư tiên sinh, ý ta là thuê.”
“Bao nhiêu tiền?”
“5000 vạn bạch tinh tệ.”
“Tạm biệt.” Thư Tiểu Bạch lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Ngươi đang làm nhục ta sao? Một cao thủ như ta mà chỉ ra giá 5000 vạn bạch tinh tệ.
Không phải làm nhục thì là gì?
“Băng tiên sinh, những người mà ngươi mua lúc trước cũng đáng giá 5000 vạn bạch tinh tệ rồi, ngươi thấy ta còn kém hơn họ sao?”
“Thư tiên sinh, ngươi cũng đã nói rồi còn gì, bọn họ là mua, mà ngươi là thuê.”
Trên thực tế giá cả Băng Hiền đưa ra cũng là rất hợp lý.
Nhưng theo Thư Tiểu Bạch thì rất ko hợp lý.
Bởi vì số tiền mà hắn cần ko chỉ là con số này.
Băng Hiền là vì Thư Tiểu Bạch có thực lực này nên cho con số này.
Mà Thư Tiểu Bạch thì cảm thấy, ta thiếu con số này cho nên ngươi phải cho ta con số đó.
Hai bên căn bản ko cùng một kênh.
“Chúng ta vẫn nói chuyện phân chia lợi ích của Kim Tinh đi, viên Kim Tinh này để ở trên tay ta cũng rất phỏng tay, vẫn nên nhanh chóng đổi thành tiền mặt thì hơn.”
Ai cũng biết Kim Tinh là thứ tốt.
Nhưng mà đối với Thư Tiểu Bạch thì lại vô dụng, còn ko bằng đổi lấy ít tiền.
“Thư tiên sinh, tổng bộ chúng ta gặp phải chút chuyện, cho nên cần một ít thời gian.”
“Xảy ra chuyện gì?” Thư Tiểu Bạch hơi lo lắng, chẳng lẽ hắn phải giữ mãi viên Kim Tinh này à.