Hô hấp của Mặc Dương trở nên dồn dập, hai mắt lóe lên ánh sáng.
“Đại lãnh chúa đại nhân, bây giờ nó sẽ trở thành thú nuôi và vật cưỡi của ngài.”
“Ta phải làm thế nào?”
“Đại lãnh chúa đại nhân, ngài chỉ cần đội cái này lên đầu là được.”
“Chỉ đơn giản thế thôi à?”
“Đúng vậy, giai đoạn đầu đều đã hoàn thành, trong tư liệu được mang về thì chưa hoàn thiện lắm, nếu như tinh thân lực ko đủ thì sẽ ko thể nào khống chế loại quái vật cấp bậc này, nhưng mà chúng ta đã cải tiến, cái dụng cụ này có thể gia tăng tinh thần lực, có thể để cho ngài dễ dàng khống chế Hủy Diệt Giả hơn.”
Mặc Dương nhận lấy dụng cụ trong tay Dạ Bắc Sơn rồi đeo nó lên đầu.
Trong chốc lát, hắn cảm nhận được tinh thần lực của Hủy Diệp Giả, cảm nhận được ý chí nó.
Mặc Dương cảm thấy cực kỳ hưng phấn, quay ra nhìn Hủy Diệt Giả.
Bắt đầu hạ mệnh lệnh đầu tiên.
Đế nó thoát khỏi những trói buộc trên người.
Rống---------
Hủy Diệt Giả thét dài.
Keng keng keng-----
Hủy Diêt Giả bắt đầu dùng sức để giãy dụa, muốn thoát khỏi những xiềng xích ở trên người.
Xiềng xích còn chưa đứt, nhưng những mặt tường và mặt đất kết nối với xiềng xích đều bị kéo vỡ ra.
Hủy Diệt Giả bạo ngược vô cùng, trực tiếp há mồm cắn lên xiềng xích.
Chốc lát sau, mấy chục cái xiềng xích đã bị nó cắn đứt.
Mặc Dương rất hài lòng đối với Hủy Diệt Giả.
“Chắc nó ko phải con duy nhất nhỉ?”
“Đại lãnh chúa đại nhân, chỉ cần ngài muốn, chúng ta có thể sản xuất ra số lượng lớn.”
“Lập tức sán xuất đi, ta muốn thật nhiều Hủy Diệt Giả, ta muốn càng nhiều kỵ sĩ quái vật hơn nữa.”
“Đại lãnh chúa đại nhân, việc này…có thể mang đến uy hiếp đối với sự thống trị của ngài hay ko?” Dạ Bắc Sơn lo lắng hỏi.
“Cài vào đầu các kỹ sĩ một quả bom chip là được.” Mặc Dương bình tĩnh nói.
“Đại lãnh chúa đại nhân, ta mới nghe được một tin tức.”
“Tin tức gì?”
“Thành Thái Dung xuất hiện Kim Tinh, đồng thời Kim Tinh còn rơi vào tay của cường giả thần bí kia.”
“Ha ha…tốt tốt tốt…..quả thật là một tin tức tốt, ta sẽ lấy viên Kim Tinh đó làm bảo thạch lấp lánh nhất trên vương miện của ta.”
……..
“Chủ nhân, sau này ta sẽ ở chỗ này.”
“Ở đây?” Thư Tiểu Bạch nhìn núi rừng xung quanh.
Giờ phút này hai người họ đang ở trên ngọn núi cao nhất của Khu Tam Hoang.
“Vì sao lại chọn chỗ này? chỗ này có gì tốt à?”
Tất nhiên là hoàn cảnh ở đây cũng ko tồi lắm, nhưng mà Đại Đầu là loại thích xem phong cảnh à?
Trong mắt Đại Đầu, đồ ăn mới là quan trọng nhất chứ nhỉ.
“Nơi này có một mạch núi lửa.” Đại Đầu nói.
Đối với Đại Đầu bây giờ thì đồ ăn đã ko quan trọng nữa rồi.
Hay là nói hắn đã chuyển từ thịt sang hấp thu năng lượng.
“Ta còn cảm giác được dưới này có Hồng Tinh nữa.” Đại Đầu nói.
Thư Tiểu Bạch nghe thấy thế mắt sáng lên: “Nhiều ko? Ở chỗ nào?”
“Ở rất sâu dưới lòng đất, vị trí củ thể thì ko biết, nếu như ta đào ra được thì sẽ đưa cho ngươi.”
Đại Đầu trả lời rất qua loa, hắn mới sẽ ko nói cho Thư Tiểu Bạch biết ở đây có bao nhiêu Hồng Tinh.
Đây chính là tài sản của hắn, coi như là chủ nhân cũng ko thể nhúng chàm.
Chẳng qua là Thư Tiểu Bạch ko dễ lừa gạt như vậy.
Thư Tiểu Bạch hiểu rất rõ tính cách của Đại Đầu, nhưng mà hắn cũng ko nói gì, giơ tay lên, một khối Hỏa Thạch rơi vào trước mặt Đại Đầu.
“Cái này để chúc mừng ngươi thăng quan phát tài.”
Hai mắt Đại Đầu tỏa sáng, nhưng rất nhanh lại lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Chủ nhân, ngươi lấy ở đâu ra thế, ta ko thấy ngươi cầm theo mà.”
“À, là cái này.” Thư Tiểu Bạch quơ quơ chiếc Nhẫn không gian trên tay nói: “Đây là Nhẫn không gian mà ta mới nghiên cứu ra, có thể cất chứa rất nhiều đồ vật, ngoại trừ vật sống ra thì đều có thể cất vào, giống như thế này.”
Thư Tiểu Bạch giơ tay lên, khối Hỏa Thạch bị thu vào.
“Chủ nhân, ta cũng muốn, ta cũng muốn.”
“Hiện tại ta chỉ có một cái này.”
“Chủ nhân, làm thêm một cái nữa đi, ta có thể chờ.”
“Nhưng ta ko có tài liệu.” vẻ mặt Thư Tiểu Bạch biểu hiện ra ba chữ: ta rất nghèo.
Thực tế thì đúng là Thư Tiểu Bạch rất nghèo.
Tuy rằng trên người Thư Tiểu Bạch có một khoản tiền lớn, lại vừa mới lừa gạt…à ko, giao dịch với Băng Hiền thu được một khoản nữa.
Nhưng mà ko quy đổi ra được thành tài liệu.
“Chủ nhân, cần tài liệu gì, ta đi tìm.”
“Cần khoảng 100 khối Hồng Tinh lớn như đầu người thôi.”
Phốc----
Đại Đầu trực tiếp phun một ngụm nước miếng vào người Thư Tiểu Bạch.
“Chủ nhân, ngươi là tên nhân loại bỉ ổi, ngươi lừa ta.”
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta rất thành thật.”
Thư Tiểu Bạch lâu đi nước miếng ở trên mặt: “Đúng là cần nhiều Hồng Tinh như vậy.”
“Một chiếc nhẫn nhỏ bé thế này, mà cần nhiều Hồng Tinh như thế làm gì.”
“Ngươi ko hiểu, đây là những vấn đề kỹ thuật cơ mật, nói ra ngươi cũng ko hiểu.”
“Nhưng mà ta biết rõ, ngươi tuyệt đối ko sử dụng nhiều Hồng Tinh như thế.”
Đại Đầu hiểu rất rõ Thư Tiểu Bạch.
Làm sao Thư Tiểu Bạch có thể cầm 100 khối Hồng Tinh đi chế tạo một cái nhẫn.
“Chủ nhân, một khối Hồng Tinh đủ ko? Hôm qua ta vừa đào ra được một khối.”
“100 khối, đây là giá gốc rồi.”
“Giá gốc cái ông nội ngươi.”
“Cho dù ngươi ân cần thăm hỏi ông nội của ta thì cũng vẫn là 100 khối.”
Vẻ mặt Thư Tiểu Bạch rất nghiêm túc.
“Mười khối, chỉ có 10 khối mà thôi, nhiều hơn thì chịu.”
“Vậy thì ta cũng chịu rồi, tạm biệt.”
Đại Đầu phát điên nhìn Thư Tiểu Bạch.
“11 khối! Đây là giá cuối cùng.”
Thư Tiểu Bạch trực tiếp triệu hồi ra Thủy Triều Giả, cho chúng nhổ nước miếng vào Đại Đầu.
“Ngươi đang làm nhục ta……..”
“Chủ nhân, ta vào sinh ra tử với ngươi, mà ngươi tính toán chi li với ta thế sao?”
“Là ngươi ko có thành ý, ngươi đã quên khi ở Thế Giới Nguyên Tố ta đã ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi khôn lớn rồi à.”
“20 khối! ta chỉ có từng đấy thôi.”
“Thế này đi, 50 khối, số còn lại ta tự bỏ ra vậy.”
“Chủ nhân, một chiếc nhẫn nhỏ bé này, nhìn thế nào cũng ko đáng giá 50 khối Hồng Tinh.”