Rốt cuộc đây là năng lực yêu nghiệt gì?
Đám người Ngô Ngấn sắp điên rồi.
Bọn họ căn bản không thể hiểu được ma pháp Vong Linh.
Vì sao đồng bạn đã chết của họ lại đứng lên một lần nữa.
Thư Tiểu Bạch thì chỉ nhếch miệng cười.
Bốn người chết và con dị thú được hắn thức tỉnh cũng chỉ nhìn trông đáng sợ mà thôi.
Trong thời gian ngắn như vậy, hắn không thể dùng Khí Tức Tử Vong ăn mòn thân thể của chúng nhanh như thế được.
Chẳng qua chỉ để cho chúng có thể chuyển động mà thôi.
Trên bản chất thì chỉ là một zombie bình thường có thân thể tương đối mạnh thôi.
Nhưng đối với đám người Ngô Ngấn thì việc này lại hết sức khủng bố.
Cảnh tượng này thực sự khiến cho người ta hết sức sợ hãi.
Cạch cạch cạch-----
Hai hàm trên dưới của zombie va chạm vào nhau, phát ra âm thanh khiến người ta phải rùng mình.
“Các ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để chúng cắn được, bằng không thì các ngươi cũng sẽ bị bọn chúng lây nhiễm, biến thành zombie giống như chúng vậy.”
Lời nói này của Thư Tiểu Bạch khiến cho đám người Ngô Ngấn càng thêm hoảng sợ.
Trên thực tế Thư Tiểu Bạch chỉ lừa họ mà thôi.
Chỉ bắt nạn bọn họ không có văn hóa mà thôi.
Mặc dù chúng cũng là zombie, nhưng chúng không có thi đọc
Khi Tức Tử Vong không sinh ra thi độc hay còn gọi là virus zombie.
Cho đến giờ Thư Tiểu Bạch cũng không biết loại virus đó từ đâu mà đến.
Có lẽ trong tương lai khi mình tiếp xúc với loại nghiên cứu hóa sinh thì mới có thể hiểu rõ được.
Chẳng qua nếu như bị những zombie này cắn thì chắc chắn cũng sẽ không bị biến thành đồng loại của chúng.
Thư Tiểu Bạch phất tay, bốn tên zombie và một con chó zombie lao về phía đám người Ngô Ngấn.
Thư Tiểu Bạch nhìn đám người Ngô Ngấn đối phó với mấy con zombie rất chật vật.
Thư Tiểu Bạch nghĩ có lẽ nên đem chúng về bồi dưỡng một chút, dù sao khi còn sống chúng cũng là cường giả.
Lại cho chúng thêm một chút trang bị như răng hay móng tay gì đó, sau đó bôi chất kịch độc lên trên. Bộ mặt thì làm cho thối rữa thêm một chút, như vậy thì khi thả chúng ra ngoài cũng đủ dọa chết một đám người rồi.
Thật ra thì lấy thực lực của đám người Ngô Ngấn, muốn đối phó với mấy con zombie này rất đơn giản.
Nhưng mà thân thể của họ còn có vết thương, hơn nữa còn bị Thư Tiểu Bạch hù dọa.
Căn bản không dám cấn chiến với mấy con zombie này.
Đột nhiên, Thư Tiểu Bạch dùng Hóa Lôi, phóng đến sau lưng Ngô Ngấn, một cước đạp vào trên mông của Ngô Ngấn đang sắp sửa chạy trốn.
“Ngô Ngấn huynh đệ, nếu như không phải chúng ta có lập trường khác biết, thì ta thực sự muốn làm bạn với ngươi, đáng tiếc…..”
Ngô Ngấn còn chưa kịp đứng dậy thì ba con zombie đã bổ nhào lên người hắn.
Ngô Ngấn vừa kêu lên thảm thiết vừa đẩy đám zombie trên người ra.
“Ngô Ngấn, nếu như bây giờ ngươi nói cho ta biết người sau lưng ngươi là ai, thì ta sẽ cho ngươi thuốc giải, nếu không thì ngươi sẽ biến thành đồng loại với chúng nó.”
Ngô Ngấn quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Thư Tiểu Bạch.
“Ngươi cho rằng mình đã thắng sao?”
Thư Tiểu Bạch nhìn một vòng xunh quanh: “Ngươi hỏi như thể làm ta cũng nghi ngờ bản thân, ta chưa thắng à?”
“Chẳng qua ta chỉ đi trước một bước mà thôi, Thư Tiểu Bạch, ta sẽ chờ ngươi ở dưới địa ngục.”
Đồng tử của Ngô Ngấn dần dần biến thành màu vàng kim.
Ngay sau đó, thân thể của hắn bỗng nhiên nổ tung.
Thư Tiểu Bạch lùi lại mấy bước, nghi ngờ nhìn những mảnh vụn của thân thể Ngô Ngấn.
Thư Tiểu Bạch nhớ mang máng, khi hắn đọc thì có nhắc đến người có đồng tử màu vàng kim, đây có phải trùng hợp không?
Đồng tử của ba người còn lại cũng biến thành màu vàng kim, rồi sau đó thân thể của họ cũng bỗng nhiên nổ tung.
Thư Tiểu Bạch hơi tiếc nuối, biết thế thì mình nên ra tay tàn nhẫn một chút, phí phạm mất bốn cái tài liệu tốt như vậy.
Thư Tiểu Bạch lắc đầu, nhìn thịt nát ở khắp nơi trên mặt đất.
Đang định quay người rời đi, Thư Tiểu Bạch lại quay đầu lại để cho Khí Tức Tử Vong nuốt hết những khối thịt nát ở trên mặt đất.
Dù sao đều là thể chất mạnh mẽ, mang về làm một ít thí nghiệm của được.
…….
Khi Thư Tiểu Bạch tìm được Thân Thần, thì Thân Thần đã đầy mình thương tích.
Thi thể của dị thú ở xung quanh phải có hàng nghìn cái.
Đặc biệt là còn có hơn mười thi thể của dị thú màu trắng đen.
Thân Thần mệt mỏi ngẩng đầu lên.
“Ta còn tưởng ngươi trốn rồi.”
“Thân Thần, trong mắt ngươi ta là người như vậy sao?”
Thân Thần gật đầu mà không hề do dự.
“Đám này là Cực Hung thú à?”
Thân Thần lại gật đầu.
“Không phải chỉ có 3 con à?”
“Xem ra chúng ta đã bị lừa rồi.” sắc mặt Thân Thần rất nghiêm túc.
“Bọn họ có thể phái ra nhiều Cực Hung thú tập kích chúng ta như vậy, vậy thì có phải là trong sào huyệt của chúng sẽ còn nhiều hơn đúng không?”
Thân Thần gật đầu, nói ra: “Ngươi có thể đi rồi, tiếp theo để cho ta phụ trách.”
Thư Tiểu Bạch nhìn Thân Thần: “Dáng vẻ bây giờ của ngươi rất giống với một người bạn của ta.”
“Người bạn đó của ngươi đâu rồi?”
“Cho chó ăn rồi…..”
“….”