“Giết hắn!”
Đám người Ngô Ngấn lại lập tức xông lên công kích Thư Tiểu Bạch.
Thư Tiểu Bạch lùi lại, cách không đánh ra một chưởng.
Đột nhiên, lồng ngực của một người bị lõm vào, nôn ra một ngụm máu.
Thư Tiểu Bạch nhìn về phía nữ nhân kia, dường như nữ nhân này cảm giác được gì đó nên lập tức lùi lại.
Đại Hải Vô Lượng! Thư Tiểu Bạch lại cách không đánh ra một chưởng.
Chưởng lực vô hình đánh về phía nữ nhân kia.
Nữ nhân vội vàng né tranh, chưởng lực đánh sát qua bên người nàng.
Vách núi đá phía sau lưng nàng bỗng nhiên xuất hiện một dấu ấn hình bàn tay.
Tất cả mọi người đều nheo mắt lại.
Rốt cuộc đây là năng lực gì?
Lúc này đám người Ngô Ngấn không dám tiếp cận Thư Tiểu Bạch nữa.
Chỉ một chiêu đã đánh chết một đồng bạn có thực lực không kém gì bọn họ.
Mà may là nữ nhân kia tránh nhanh, nếu không thì cũng đã nối gót mà nằm ngửa rồi.
Ngô Ngấn chế tạo ra hai ngọn giáo bằng thép, công kích về phía Thư Tiểu Bạch.
Thư Tiểu Bạch tay mắt lanh lẹ, giơ tay lên bắt lấy hai ngọn giáo.
Sưu sưu----
Hai ngọn giáo bắn ngược trở về, xuyên thủng 2 người.
Năm người còn lại đều nhìn Thư Tiểu Bạch đều sợ hãi.
Làm sao có thể? Chỉ bằng tên gà mờ này sao có thể mang đi 3 người bọn họ?
Từ đầu đến cuối chỉ có bọn họ tấn công.
Kết quả lại bị Thư Tiểu Bạch giết 3 người.
“Rốt cuộc thì ngươi là ai?” Ngô Ngấn nhìn chằm chằm vào Thư Tiểu Bạch.
Giờ phút này, hắn ước gì có thể dùng ánh mắt giết chết Thư Tiểu Bạch.
“Ai à? Chắc là lính đánh thuê đi.” Thư Tiểu Bạch nói ra: “Nhưng mà công việc chính của ta là giáo viên, ít nhất thì cũng có một giai đoạn là giáo viên.”
Ngô Ngấn cũng không dám tùy tiện tấn công nữa.
Năng lực của Thư Tiểu Bạch quá kỳ lạ.
“Tiếp theo đến lượt ta tấn công.”
Lòng bàn tay của Thư Tiểu Bạch hiện ra một đám lửa.
Mọi người lại giật mình lần nữa, mả mẹ nó, ngươi có thể chỉ dùng một loại thủ đoạn không.
Đừng dùng nhiều loại chiêu thức như vậy chứ.
Như thế chúng ta biết làm sao.
Đom Đóm! Mấy chục ánh lửa vẽ ra một đường vòng cung, đánh về phía đám người Ngô Ngấn.
Đám người Ngô Ngấn lập tức né tránh.
Nhưng mà rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra, thế mà kỹ năng này còn biết truy lùng mục tiêu.
Dưới sự bất đắc dĩ, họ chỉ có thể cuống quít chống đỡ.
Uy lực của Đom Đóm cũng không nhỏ, nhưng mà đối phó với đám cường giả cấp Nửa Thành vẫn chưa đủ.
Nhưng cũng có thể làm bọn họ bị thương.
Sau khi khói lửa qua đi, toàn thân đám người Ngô Ngấn đều là vết thương.
“Không thể tiếp tục như vậy, chúng ta phải thay đổi chiến thuật! nhất định phải đến gần hắn…” Ngô Ngấn nhỏ giọng nói.
Ngô Ngấn đã phát hiện, tất cả đòn tấn công của Thư Tiểu Bạch đều là công kích từ xa.
Việc này có nghĩa là, rất có thể Thư Tiểu Bạch không am hiểu cận chiến.
Năm người lập tức xông lên bao vây Thư Tiểu Bạch ở 5 góc khác nhau.
Như vậy thì Thư Tiểu Bạch chỉ có thể công kích được một hoặc hai người phía trước mặt.
Những người khác có thể nhân cơ hội đó đánh chết Thư Tiểu Bạch.
“Lên!” Năm người đồng loạt ra tay.
Hóa Lôi! Năm người bỗng nhiên thấy mắt hoa lên.
Có người kịp phản ứng, có người lại không kịp phản ứng.
Chỉ thấy một đạo ánh sáng màu tím lướt quá trước mặt bọn họ.
Sau đó tất cả mọi người đều cảm thấy bị một cỗ sức mạnh đánh vào ngực, lập tức bay ra sau.
Ngô Ngấn nằm trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.
Những người còn lại cũng không khác gì lắm.
Mà nữ nhân duy nhất trong số họ thì nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
“Xin lỗi nhé, để cho các ngươi thất vọng rồi, ta cũng rất am hiểu cận chiến.”
Bốn người! bọn họ đã tổn thất 4 người rồi.
Mà 4 người còn lại thì đều có vết thương nặng nhẹ khác nhau.
Còn Thư Tiểu Bạch thì lông tóc không tổn hao gì.
Ngô Ngấn nói với giọng không chắc chắn: “Ngươi không phải cường giả cấp Nửa Thành! Ngươi là cường giả cấp Một Thành?”
Chỉ có cường giả cấp Một Thành mới có sức chiến đấu khủng bố như vậy.
Chỉ có cường giả cấp Một Thành mới có thể khiến cho bọn họ thảm bại như vậy.
Đúng lúc này, dưới chân Thư Tiểu Bạch tràn ra một đám sương mù màu xám.
Mọi người vội vàng lùi lại phía sau, nhìn Thư Tiểu Bạch đầy cảnh giác.
Đám sương mù màu xám bắt đầu bao trùm thi thể của dị thú màu trắng đen, sau đó chui vào trong cơ thể của nó.
Không lâu sau, con dị thú màu trắng đen đã đứng lên.
Chẳng qua giờ phút này con dị thú lại giống như thú cưng của Thư Tiểu Bạch vậy, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thư Tiểu Bạch.
Ngay sau đó, sương mù màu xám lại chui vào trong cơ thể của bốn cường giả cấp Nửa Thành bị Thư Tiểu Bạch đánh chết.
Bọn họ cũng lung la lung lay đứng lên, chẳng qua trên mặt họ đã không còn bất cứ biểu cảm nào, trong ánh mắt cũng chỉ còn màu xám tro.
Cảnh tượng này khiến cho đám người Ngô Ngấn rùng mình.
“Hiện giờ, nhân số phe ta nhiều hơn thì phải.”