Trên người con dị thú sặc sỡ lộng lẫy bỗng nhiên tản ra một cỗ uy áp.
Thân Thần bị cỗ uy áp này đánh bay ra ngoài.
Tốc độ của con dị thú nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đã đuổi kịp Thân Thần đang bị bay trên không trung.
Một trảo đi xuống, cánh tay trái của Thân Thần bị chém đứt.
Đây chính là chênh lệch thực lực.
Cấp Một Thành và cấp Nửa Thành nhìn qua thì chỉ kém một nửa mà thôi.
Nhưng trên thực tế thì không phải như vậy.
Giống như trên một võ đài, một võ sĩ quyền anh 76kg đánh với một võ sĩ 86kg, nhìn qua thì chỉ kém 10kg mà thôi, nhưng thật ra là kém cả một cái Thái Bình Dương.
Võ sĩ 76kg tuyệt đối không có khả năng chiến thắng võ sĩ 86kg, đây chính là chênh lệch về cấp độ.
Mà khoảng cách của cấp Một Thành và cấp Nửa Thành còn lớn hơn.
Cấp Nửa Thành vẫn luôn không được chính thức công nhận, bởi vì trên bản chất thì cấp độ Nửa Thành không khác gì với cấp Tinh Anh.
Nhưng cấp Một Thành thì lại khác, khi đạt đến cấp Một Thành thì sẽ sinh ra một loại lực lượng, được gọi là ‘lực lượng tan rã’.
Ví dụ như hai người cùng sử dụng 100 điểm sức mạnh, thì cấp Một Thành sẽ có sức tàn phá kinh khủng hơn, đây chính là ‘lực lượng tan rã’.
Một tòa nhà chọc trời, cường giả cấp Một Thành và cường giả cấp Nửa Thành đều có thể phá hủy.
Nhưng cường giả cấp Một Thành có ‘lực lượng tan rã’ nên có thể phá hủy rất dễ dàng.
Mà cường giả cấp Nửa Thành thì phải dốc hết toàn lực mới làm được.
Mà ‘lực lượng tan rã’ được sinh ra như thế nào thì đến giờ vẫn là một vấn đề chưa ai giải thích được.
Có tin đồn rằng Bạch Quỳnh hội có kỹ thuật để chế tạo ra cường giả cấp Một Thành.
Trên thực tế là nắm giữ được phương pháp chế tạo ra ‘lực lượng tan rã’.
Trong 100 năm chiến tranh với dị thú, nhân loại không bị thua tan tác là bởi vì có cường giả cấp Một Thành.
Mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một vài dị thú đột biến, có thực lực mạnh mẽ.
Nhưng từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện dị thú nào đạt đến cấp Một Thành.
Nhưng mà bây giờ tất cả mọi thứ đã thay đổi.
Dị thú cấp Một Thành đã xuất hiện!
Thân Thần cảm thấy luồng uy áp ngạt thở.
Không phải trên thân thể, mà là gánh nặng tâm lý.
Thân Thần liên tục lộn mấy vòng trên mặt đất, rồi mới đứng lên.
Lần này con dị thú sặc sỡ lỗng lẫy cũng không tiếp tục đuổi theo.
“Dùng đi! Sử dụng nó đi! Sử dụng món vũ khí đó đi!”
Con dị thú nhìn Thân Thần đầy hưng phấn, trong mắt nó không có chút sợ hãi nào.
Cho dù là tử vong nó cũng không hề hoảng sợ.
“Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.” Con dị thú nói ra: “Nếu như ngươi dùng món vũ khí đó thì ít nhất cũng có thể giết chết ta, nhưng nếu ngươi không sử dụng thì ta sẽ đạt được món vũ khí đó, sau đó ta sẽ dùng nó ở trên người của nhân loại.”
Giờ phút này, Thân Thần đã bị dao động.
Chẳng lẽ mình phải dừng lại ở đây sao?
Quả thật, giữ lại Hoàng Kím Áp Súc để đồng quy vu tận với Mẫu Thú Nữ Vương thì tốt hơn.
Nhưng mà nếu như chết ở đây thì tất cả cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Mà thực lực của con dị thú lộng lẫy trước mắt này quá kinh khủng.
Cho dù là thời kỳ mạnh nhất của Thân Thần cũng không phải là đối thủ của nó.
Loại sức mạnh thống trị cả chiến trường này khiến cho Thân Thần cảm thấy tuyệt vọng.
Thân Thần nhìn về phía của Thư Tiểu Bạch, rống to: “Tiểu Bạch, chạy đi!!!!”
“Hả?” Thư Tiểu Bạch nhìn về phía Thân Thần.
Nhưng mà lúc này đàn thú như thủy triều đã ngăn cản tầm mắt của hai người.
Thư Tiểu Bạch không nhìn thấy rõ tình huống cụ thể của Thân Thần.
Tại nơi chiến trường ồn ào này Thư Tiểu Bạch càng không thể nghe rõ Thân Thần đang nói cái gì.
“Hắn gọi mình làm gì nhỉ? Gọi mình đi qua đó à?” Thư Tiểu Bạch chú ý đến khí tức mạnh mẽ trên người con dị thú lộng lẫy, rất giống với khí tức của Nguyên, nhưng mà không có mạnh bằng Nguyên.
Thư Tiểu Bạch lập tức đánh về phương hướng của Thân Thần.
Thân Thần lờ mờ nhìn thấy Thư Tiểu Bạch đang bắt đầu tiến lại gần về chỗ hắn.
Tức đến mức há miệng mắng to.
Chẳng qua lúc này hắn cũng không nghĩ nhiều nữa.
Hiện giờ Thư Tiểu Bạch đã không thể nào chạy ra khỏi phạm vi hủy diệt của Hoàng Kim Áp Súc nữa rồi.
Thôi thì để hắn làm bạn với mình vậy.
Cuối cùng thì Thân Thần cũng quyết định sử dụng Hoàng Kim Áp Súc.
Ngay trong chớp mắt khi Thân Thần lấy Hoàng Kim Áp Súc ra thì có một đạo ánh sáng lóe lên.
Yên lặng không một tiếng động xẹt qua cánh tay phải của Thân Thần.
Cánh tay phải của Thân Thần và cả Hoàng Kim Áp Súc rơi xuống đất.
“Cái….cái gì?” mặt Thân Thần tràn đầy kinh ngạc.
Hắn nhìn thấy được trong đàn thú, có một con dị thú bình thường đang biến thành một con dị thú có màu sắc sặc sỡ lộng lẫy.
Hóa ra trong bầy thú còn ẩn nấp một con dị thú lỗng lẫy thứ hai.
Hơn nữa nó còn biết ngụy trang thành một con dị thú bình thường.
Con dị thú lỗng lẫy đó nhanh chóng cướp lấy ống Hoàng Kim Áp Súc, sau đó nhảy đến chỗ con dị thú lỗng lẫy đầu tiên.