Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 228 - Chương 229 - Trường Không

Chương 229 - Trường Không
Chương 229 - Trường Không

“Thế thì chúng ta điều chỉnh thời gian một chút, đi vào ban đêm cũng được, ban đêm không có vấn đề gì chứ?”

“Không có vấn đề gì, đi mua một ít thức ăn đi, ta không muốn lại phải ăn thịt rừng nữa đâu.

Có lẽ vì Hoàn Thành bình an vô sự, cho nên tâm trạng của Thư Tiểu Bạch và Thân Thần đều không tồi.

Sau khi đi mua một chút đồ, buổi chiều hai người liền đi ra khỏi thành.

Tuy rằng có lính canh ngăn cản, nhưng mà Thân Thần chỉ cần xoát mặt là có thể giải quyết vấn đề này.

Kết quả mới đi được không bao lâu, khi đi ngang qua một khe núi thì có một đàn dã thú lao ra.

Thư Tiểu Bạch nhận ra đám dã thú này, Hôi Ban Kiêu.

Một loại thú cao khoảng nửa người bình thường, có sừng, dáng người tròn vo, là một sinh vật biết sử dụng công cụ.

Chúng nó không có bất cứ sức chiến đấu nào, nhưng mà khi có sinh vật khác tiến vào lãnh địa của chúng, thì chúng sẽ dùng thân thể không có lực uy hiếp nào của mình, cầm theo gậy gỗ xông lên hù dọa đối phương.

Chúng được xem như là động vật tương đối quý hiếm cần bảo hộ.

Nhưng mà giờ phút này Thư Tiểu Bạch và Thân Thần đều đang suy nghĩ một vấn đề.

Hay là làm ít thịt tươi nhỉ…..

Đúng lúc này, có một thiếu niên lao ra.

Cách ăn mặc của hắn giống như người nguyên thủy vậy, trong tay cũng cầm một cái gậy gỗ giống với đám Hôi Ban Kiêu.

Trong miệng còn phát ra tiếng kêu giống đám Hôi Ban Kiêu luôn.

“Đây là Hôi Ban Kiêu biến dị à?” Thư Tiểu Bạch chỉ vào thiếu niên rồi nói.

Thân Thần nhìn Thư Tiểu Bạch: “Ngươi xác định đó không phải là một tiểu tử lạc đường à?”

“Tiểu tử, nói tiếng ngươi đi, nếu như hôm nay ngươi không nói, thì đêm nay ta sẽ nướng ngươi.” Thư Tiểu Bạch rút ra Đại Bảo Kiếm, vẻ mặt hung ác nhìn thiếu niên này.

“Hai vị đại thúc, ta là người ta là người.”

“Đại thúc?” Thư Tiểu Bạch hung thần ác sát nhìn thiếu niên: “Gọi ta là đại ca!”

“Đại ca.”

“Gọi hắn là đại gia.”

“Đại gia.”

Thiếu niên tương đối ngoan ngoãn.

“Thử nói xem, vì sao ngươi lại chạy đến đây làm dã nhân?”

Khóe môi thiếu niên hơi giật giật: “Ta là một cô nhi, sau khi chạy ra khỏi cô nhi viện thì được đám Hôi Ban Kiêu này chứa chấp, đoạn thời gian trước định trở về với xã hội, nhưng đừng nói là cô nhi viện mà cả thành thị cũng không còn rồi.”

“Ngươi từ Thủ Đô Công Nghiệp chạy ra à?”

“Lúc trước ta muốn chạy đến Hoàn Thành để tìm việc làm, không ngờ lại bị lạc đường.”

“Vậy giờ có muốn đi Hoàn Thành không?”

Thân Thần cảm thấy để thằng nhóc rách rưới này lưu lạc ở trong khu vực rừng núi hoang vắng thì không tốt lắm, không biết khi nào sẽ bị thứ gì đó làm thịt mất.

“Thật ra ta cũng muốn đi, nhưng thời gian gần đây ở nơi này xuất hiện một đám dị thú, ta sợ ta vừa đi thì đám tròn vò này sẽ bị dị thú ăn sạch.”

“Ngươi ở lại có thể làm được gì? Đưa thêm đồ ăn cho dị thú à?”

“Ta có thể dẫn chúng đi trốn, trong kia có một hang động, chỉ cần trốn vào trong đó rồi lấy mấy tảng đá chặn lại là được.”

“Dẫn bọn ta đi qua xem thử.” Thân Thần nói ra.

Đám Hôi Ban Kiêu thì vẫn đang nhe răng trợn mắt với Thư Tiểu Bạch và Thân Thần.

Thư Tiểu Bạch một cước đạp ra, con Hôi Ban Kiêu ở trước mặt liền lăn vòng vòng.

Rõ ràng không có một chút sức chiến đấu nào, nhưng đám Hôi Ban Kiêu này còn dám hung dữ với cả đối tượng có hình thể to hơn mình.

Cái đồ chơi này vẫn chưa tuyệt chủng, rõ ràng là ân điển của tự nhiên.

Mặc dù chúng là động vật quần cư, nhưng mà nếu thực sự đối mặt với loài săn mồi thì trên cơ bản đều là ship đồ ăn, có lẽ sẽ bị loài săn mồi giết sạch, hoặc là để cho loài săn mồi ăn no quá mà chết.

Thằng nhóc rách rưới kêu hai tiếng với đám Hôi Ban Kiêu, đám Hôi Ban Kiêu này lập tức khiêm tốn.

“Tiểu tử, có vẻ ngươi rất có thiên phú ngoại ngữ nhỉ, mới được vài hôm mà đã học được ngôn ngữ của chúng rồi.”

Thằng nhóc này tên là Ích Hòa, không có họ, cái tên này cũng là do viện trưởng của cô nhi viện đặt cho.

Nhưng mà nghe Ích Hòa nói thì cái cô nhi viện đó cũng chẳng có mấy người tốt.

Cũng phải mấy loại giống như trong phim, một là địa ngục hắc ám, hoặc là ấm áp như gió xuân.

Những gì Ích Hòa trải qua là một cô nhi viện chân thực, từ nhân viên cho đến viện trưởng, tất cả đều xa cách và lạnh lùng. Đám cô nhi vì được nhận nuôi cũng bắt đầu chơi âm mưu quỷ kế, nơi đó chính là một xã hội thu nhỏ, lại là một nơi còn lãnh khốc hơn cả xã hội.

Năm nay Ích Hòa mới 12 tuổi, nhưng tâm trí cũng đã rất thành thục.

Nhưng có lẽ là vì đã lâu chưa được nói chuyện trao đổi với ai, hay nói chính xác là không nói chuyện trao đổi với người bình thường.

Nên Ích Hòa nói rất nhiều, bản thân cũng không có lòng dạ thâm sâu gì.

Cái gì nên nói hay không nên nói, hắn đều nói một lần.

Đúng lúc này, Ích Hòa nhìn trời.

“Trời sắp tối rồi, chúng ta phải về hang động thôi.”

Cửa vào hang động cũng không lớn lắm, chỉ vừa đủ cho Thư Tiểu Bạch nghiêng người đi qua.

Thân Thần thì hơi khó khăn một chút, dù sao hắn cũng có cơ bắp hơn Thư Tiểu Bạch.

Ích Hòa thì đang gọi đám Hôi Ban Kiêu chạy vào hang động, sau đó thì hắn bắt đầu bê mấy tảng đá chặn cửa hang lại.

Bình Luận (0)
Comment