Thân Thần đi vào trong tòa nhà văn phòng chính phủ.
Trong đại sảnh bị tàn phá có một người đang ngồi.
Thân Thần có chút ấn tượng với ngươi này, nhưng cũng không quen lắm.
Dù sao người trước mắt này cũng ở trong giới chính trị, Thân Thần đối với giới chính trị cũng không hiểu rõ lắm.
Nếu như không phải đối phương quá nổi tiếng, thì có lẽ Thân Thần cũng không nhớ hắn.
Quan chấp chính huyết tinh, An Nham.
Nếu như chỉ xem bề ngoài thì rất khó tin người này lại là một kẻ tàn nhẫn như thế.
Nhìn qua thì An Nham giống như một giáo sư đại học vậy.
“Thân tiên sinh, mời ngồi.” Sắc mặt An Nham nghiêm túc, nhưng vẫn chủ động mời Thân Thần ngồi xuống.
Thân Thần bình tĩnh ngồi xuống, An Nham nhìn Thân Thần.
“Thân tiên sinh, hai cánh tay này là …?”
“Khi chiến đấu với các ngươi thì bị.”
Thủ Đô Công Nghiệp bị hủy diệt chắc chắn có quan hệ với Chính Phủ Thế Giới.
Mà Mộ Chủ cũng có quan hệ với Chính Phủ Thế Giới.
Cho nên hai cánh tay của Thân Thần cũng tính lên đầu của Chính Phủ Thế Giới.
An Nham khẽ cười: “Thế Thân tiên sinh có muốn tìm về hai cánh tay đã mất không?”
“Ngươi nói đến tay giả sao?”
“Không, trong tay Chính Phủ Thế Giới có kỹ thuật giúp ngươi mọc lại tay, còn có thể khiến ngươi trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Ta không cần.” Thân Thần rất tỉnh táo.
Muốn thu hoạch được thứ gì đó, đầu tiên cần phải bỏ ra trước.
Chính Phủ Thế Giới không phải là cơ quan từ thiện, trước kia không phải, hiện giờ cũng không phải.
“Có vẻ như Thân tiên sinh rất phòng bị với Chính Phủ Thế Giới nhỉ.”
“Đối với một đám con rệp sắp chết thì còn cần phòng bị à.”
“Thân tiên sinh, ngươi cho rằng Chính Phủ Thế Giới sẽ bại sao?”
“Đúng thế.”
“Thân tiên sinh, đã bao giờ ngươi nghĩ rằng, cục diện bây giờ là Chính Phủ Thế Giới cố ý tạo ra không?”
Thân Thần nhìn An Nham đầy khinh thường, ngươi coi ta là kẻ vô học à.
An Nham cũng cười to, có lẽ hắn cũng thấy rất xấu hổ.
Lời kịch biên không tốt, lời nói dối này đúng là hơi quá.
“Thân tiên sinh, ngươi không muốn suy nghĩ lại sao?”
“Suy nghĩ cái gì? Không làm người giống ngươi à?”
An Nham xem thường, giống như không hiểu lời trào phúng của Thân Thần.
“Nếu như Thân tiên sinh đã từ chối thì thôi vậy.”
An Nham cũng không có nhiều quyết tâm thuyết phục Thân Thần lắm, vì đối với hắn thì Thân Thần không quan trọng.
“Trước khi vị Thư tiên sinh kia đến, thì xin Thân tiên sinh yên tâm ở lại đây.”
“Ngươi thật sự cho rằng dùng ta có thể uy hiếp được Thư Tiểu Bạch à?”
“Ta chỉ thử một chút mà thôi, bản thân ta cũng không hy vọng nhiều lắm.” An Nham bình thản nói ra: “Nếu như biện pháp này có kết quả thì tốt, hai bên có thể thương lượng vui vẻ, nếu như thất bại, vậy ta cũng có kế hoạch B.”
Trong lòng Thân Thần hơi hồi hộp, lo lắng An Nham sẽ bầy ra ‘thiên la địa võng’ ở thành phố Tùng Sơn này.
“Chúng ta có rất nhiều thủ đoạn, cho dù đối mặt với cường giả cấp bậc như Thư tiên sinh thì chúng ta cũng có rất nhiều biện pháp.” An Nham tự tin nói.
“Nếu như các ngươi có năng lực nhu vậy, còn cần bắt ta sao?” Thân Thần hời hợt nói.
Nhưng trong lòng hắn hơi lo lắng cho Thư Tiểu Bạch.
Mình thật đáng chế, thế mà lại bị rơi vào tay kẻ địch.
Hy vọng Thư Tiểu Bạch sẽ thông minh một chút, không chạy đến đây cứu tên tàn phế như mình.
An Nham lấy ra một ống dung dịch thuốc, Thân Thần nhìn thấy cái đồ chơi này thì con ngươi lập tức co vào.
“Hoàng Kim Áp Súc!!” Thân Thần kinh ngạc nhìn An Nham.
“Không thể không nói, kỹ thuật của Đảng Công Nghiệp rất mạnh mẽ, chúng ta vẫn không thể giải mã ra kỹ thuật chế tạo Hoàng Kim Áp Súc, mặc dù chúng ta đã có phương pháp chế tạo nguyên vật liệu, nhưng vẫn không giải mã ra được.”
“Nên đây không phải là Hoàng Kim Áp Súc đúng không?”
“Thứ này phải gọi là dược tề Cuồng Bạo Nhân.” An Nham nói ra: “Đây là sản phẩm được tạo ra trong quá trình nghiên cứu Hoàng Kim Áp Súc, một loại dung dịch thuốc có thể chế tạo ra sức chiến đấu gần bằng cấp Một Thành.”
Thân Thần nheo mắt nhìn An Nham: “Sử dụng dung dịch thuốc Cuồng Bạo Nhân này chắc sẽ phải trả giá đắt nhỉ, ví dụ như tử vong chằng hạn.”
An Nham nhìn Thân Thần: “Bây giờ ta trịnh trọng mời ngươi một lần nữa, Thân tiên sinh, gia nhập chúng ta đi, cùng chúng ta nghênh đón kỷ nguyên mới.”
“Là tử vong đúng không?”
“Đúng thế, mặc kệ là nhân loại hay dị thú đều không thể chịu nổi dược lực của loại thuốc này, thuốc Cuồng Bạo Nhan này sẽ giúp cho một người có sức chiến đấu gần với cấp Một Thành trong thời gian ngắn, trừ việc không có ‘Lực lượng tan rã’ ra thì không kém cướng giả cấp Một Thành mấy, nhưng cái giá phải trả chính là tử vong.”
“Nếu như ngươi chỉ dựa vào thứ này, thì chỉ sợ rất khó để được Thư Tiểu Bạch, tên đó chính là một con quái vật chân chính.”
Mặc dù Thân Thần nói rất hời hợt, nhưng trong lòng thì rất hoảng hốt.
Tiểu tử Thư Tiểu Bạch tuyệt đối đừng đến đây.
“Một cái không được, 10 cái có lẽ chưa đủ, nhưng mà nếu 100 cái thì sao? 1000 cái thì sao?”
“Ngươi có 1000 cái?” giọng nói Thân Thần hơi run rẩy.
An Nham nở nụ cười: “Ta có.”