Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 246 - Chương 247 - Có Kế Hoạch A Thì Phải Có Kế Hoạch B (2)

Chương 247 - Có kế hoạch A thì phải có kế hoạch B (2)
Chương 247 - Có kế hoạch A thì phải có kế hoạch B (2)

Thân Thần yên lặng, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào An Nham: “Không, ngươi không có, người có thể chịu được dược lực của loại thuốc Cuồng Bạo Nhân này phải có thân thể cực mạnh mẽ. Người bình thường sẽ không chịu nổi loại dược lực này, chỉ có cường giả cấp Nửa Thành hoặc là cường giả gần với cấp Nửa Thành mới có thể chịu nổi.”

An Nham kinh ngạc thán phục nhìn Thân Thần: “Ngươi thật sự không muốn bỏ đi thân phận nhân loại à? Trí tuệ của ngươi khiến cho ta rất kinh ngạc và thán phục, kỷ nguyên mới sẽ cần người như ngươi, có lẽ tương lai của ngươi sẽ còn tốt hơn ta, trở thành thống soái của chúng ta.”

“Tương lai của ta đã được xác định từ khi ta sinh ra rồi, nửa đời trước của ta sẽ chiến đấu vì Đảng Công Nghiệp, nửa đời sau cũng sẽ không đứng về phía đối lập với nhân loại.”

“Thật không hiểu nổi, rõ ràng nhân loại không có chút phần thắng nào.”

“Kẻ không có phần thắng chính là các ngươi, Thư Tiểu Bạch chính là một con quái vật mà các ngươi không thể tưởng tượng nổi.”

“Hắn chỉ là một người, một cá thể mạnh mẽ cũng chỉ là một cá thể mà thôi.”

“Hắn sẽ cho ngươi hưởng thụ trải nhiệm khác biệt, tin ta đi, ngươi sẽ hiểu được, có một ít cá thể không giống những cá thể khác.”

“Vậy thì ta sẽ rửa mắt mà đợi.”

Thân Thần thổi Thư Tiểu Bạch lên tận trời.

Nhưng mà trong lòng thì vẫn hoảng.

Dù sao uy hiếp của dung dịch Cuồng Bạo Nhân này e rằng Thư Tiểu Bạch cũng khó có thể đối phó.

An Nham cũng không nhẹ nhõm như vẻ bề ngoài.

Hắn ở phía sau tiền tuyến, nghe được tin tức quân mình thua thảm.

Trong Hoàn Thành xuất hiện một vị cường giả.

Một vị cường giả không thể tưởng tượng nổi.

Vượt qua cả cấp Một Thành.

Thậm chí vượt qua cả Trường Không.

Trường Không là ai? Trường Không chính là một nhân vật trong truyền thuyết.

Nhưng mà hắn vẫn cứ thua.

Thậm chí thua ở chính năng lực mà hắn tự hào nhất.

Đến Trường Không còn không chịu nổi sức mạnh của đổi phương.

Có thể hiểu được loại sức mạnh đó khó tin đến mức nào.

Việc này khiến cho An Nham đành phải sử dụng chiêu thức của hắn, bắt cóc Thân Thần.

Bởi vì hắn nhất định phải lấy lại khối Nguyên Thạch của Trường Không.

Hắn tuyệt đối không thể để cho Nguyên Thạch rơi vào tay nhân loại.

Càng không thể rơi vào tay cường giả đáng sợ kia.

……

Thân Thần có thể tự do di chuyển trong thành phố Tùng Sơn.

Nhưng xung quanh luôn có 4 cường giả cấp Nửa Thành và bốn con dị thù cấp Nửa Thành đi theo.

Đây là lần đầu tiên trong đời Thân Thần được hưởng thụ loại đãi ngộ được bảo vệ như này.

Trước kia, Thân Thần chỉ có đi bảo vệ cho người khác mà thôi.

Thân Thần nhìn người đang sóng vai bước đi cùng hắn.

Đây là một người mà Thân Thần đã quen từ lâu, Sơn Lực.

“Sơn Lực, ta không ngờ ngươi lại trở thành chó săn của Chính Phủ Thế Giới đấy.”

Sơn Lực và Thân Thần đã hợp tác được vài năm.

Trước kia thì Sơn Lực không thuộc về bất cứ thế lực nào.

Tự do tự tại, khi đó Thân Thần còn rất hâm mộ Sơn Lực.

Hắn nghĩ sau khi mình hoàn thành hứa hẹn với Đảng Công Nghiệp, thì sẽ học theo Sơn Lực, sống một cuộc sống thoải mái tự do.

Nhưng mà Thân Thần không ngờ rằng, mình vừa thoát ra, thì Sơn Lực lại đi vào.

“Ta cũng không ngờ, thế sự đúng là khó lường.” Sơn Lực cũng hơi cảm khái.

“Chính Phủ Thế Giới bắt được nhược điểm của ngươi à?”

“Ta chỉ muốn sống sót mà thôi.” Sơn Lực nói ra: “Ta bị mắc chứng bệnh ‘Suy Lực’.”

Thân Thần cau mày, hắn cũng đã nghe qua về chứng bệnh này.

Đây là một loại bệnh, khiến cho sức mạnh và thể chất của người bị mắc bệnh bị suy yếu một cách nhanh chóng, thậm chí còn suy yếu đến mức độ không bằng người bình thường, cuối cùng thì sẽ dẫn đến mất mạng.

Thân Thần không có ý định nói mấy câu kiểu như phản bội chính nghĩa hay phản bội nhân loại gì đó.

Từ xưa đến nay bọn họ đều không chiến đấu vì mấy thứ đó.

Bọn họ chỉ chiến đấu vì ‘thích’ mà thôi.

“Chính Phủ Thế Giới có thể chữa trị cả chứng ‘Suy Lực’ cơ à?”

“Ngươi nhìn ta bây giờ thì biết, ngươi thấy ta giống người bị mắc bệnh đó không?”

“Ngươi gia nhấp Chính Phủ Thế Giới, có lẽ ngươi sẽ không chết vì căn bệnh đó, nhưng mà trước khi ngươi phát bệnh thì ngươi cũng đã chết rồi.”

“Ta sẽ cố gắng sống sót, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.” Sơn Lực bình thản nói.

“Vậy thì chúng ta rửa mắt mà đợi đi.”

“Thân Thần, ta thì hy vọng ngươi cũng có thể giống như ta.”

“Giống như ta không khuyên bảo ngươi vậy, ta cho rằng ngươi cũng sẽ tôn trọng lập trường của ta.”

Thân Thần bước đi, suy nghĩ xem làm sao để trốn khỏi đây.

Cho dù chết ở chỗ này, cũng tốt hơn là để họ lấy mình uy hiếp Thư Tiểu Bạch.

Tên đó quan trọng hơn mình rất nhiều.

“À đúng rồi, ta cần đi vệ sinh, ngươi có thể giúp ta kéo khóa quần không?”

Mặt Sơn Lực đen lại, hơi tức giận nhìn Thân Thần: “Ngươi muốn dùng loại biện pháp này để nhục nhã ta sao?”

“Ta cũng có ý nghĩ này.” Thân Thần vừa cười vừa nói.

Mệnh lệnh mà Sơn Lực nhận được là, chỉ cần không cho Thân Thần chạy trốn thì phải thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì của Thân Thần.

Sơn Lực đành phải giúp Thân Thần kéo khóa quần.

Phù-----

Thân Thần rất thoải mái, quay đầu sang nhìn Sơn Lực, Sơn Lực thì nắm chặt nắm đấm nhìn lại Thân Thần.

“Ngẩn ra làm gì? Kéo khóa lên đi.”

Sơn Lực vẫn phải thỏa mãn yêu cầu của Thân Thần.

“Ta cần đi nặng.”

Mặt Sơn Lực đen xì, mấy người đồng bạn của hắn đứng phía xa cũng đang cười trên nỗi đau của kẻ khác.

“Ngươi chơi ta?”

“Đúng thế, ta đang chơi ngươi đấy.”

“Được, ta dẫn ngươi đi nhà vệ sinh.”

“Đi nhà vệ sinh làm gì, ta muốn luôn ở đây.”

“Thân Thần, ngươi là người trưởng thành rồi, đừng làm mấy trò này nữa, không có ý nghĩa gì đâu.”

“Không, rất hay ho, đời này của ta chưa từng buông thả như này.” Thân Thần thản nhiên nói.

Sơn Lực tóm lấy bả vai Thân Thần: “Ta mặc kệ ngươi nghĩ gì, tóm lại bây giờ ngươi phải nghe ta.”

Sơn Lực tóm Thân Thần đi vào trước của một nhà vê sinh ven đường, đẩy Thân Thần đi vào: “Vào đi.”

“Cởi quần cho ta trước đã, ngươi muốn ta đi ra quần à?”

Sơn Lực đành phải kéo quần cho Thân Thần.

Đời này của hắn chưa từng tụt quần nam nhân bao giờ.

Bình Luận (0)
Comment