Không lâu sau, một mùi hôi thối truyền đến.
Sơn Lực và mấy đồng bạn đều chạy ra xa.
Mùi vị này, quá cmn nặng rồi.
Đột nhiên, mọi người nghe thấy một tiếng động lớn thì phòng vệ sinh truyền ra.
Phía sau phòng vệ sinh bốc lên bụi đất, một bóng người phóng ra ngoài.
“Không xong! Mau đuổi theo hắn.”
Sơn Lực và mấy tên đồng bạn đã đoán ra được Thân Thần sẽ không thành thành thật thật như vậy.
Chẳng qua bọn họ không ngờ rằng Thân Thần sẽ chọn loại địa phương này.
Nhưng mà đuổi theo mấy bước, bọn họ đã phát hiện ra Thân Thần không chạy ra khỏi ra nhà vệ sinh.
Hắn chỉ lợi dụng bụi đất để chế tạo ra cảnh tượng giả mà thôi.
Khi bọn họ vừa lao về phía sau nhà vệ sinh, thì Thân Thần lại chạy ra từ cửa chính của phòng vệ sinh.
Hơn nữa, còn không mặc quần….
Thân Thần chạy như điên.
Tất cả những chuyện hắn vừa làm đều là để quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Hoàn cảnh ở trong thương trường cũng rất phức tạp, bên cạnh đây có một cửa hàng.
Chỉ cần mình chạy nhanh vào cửa hàng bên cạnh này, lại dùng mùi hôi thối để mê hoặc khứu giác của dị thú.
Thân Thần nắm chắc có thể lẩn trốn được tầm mắt của đối phương.
Hơn nữa hắn cũng có cách để khu trừ mùi hôi thối ở trên người.
“Phá hủy tòa kiến trúc này đi.” Sơn Lực hạ lệnh.
Bọn họ có 4 cường giả cấp Nửa Thành và 4 con dị thú cấp Nửa Thành.
Muốn phá hủy cửa hàng này chỉ mất vài phút mà thôi.
“Thân Thần, ra đi, nếu không thì đừng hòng đi ra nữa.” Sơn Lực kêu lên.
Giờ phút này Thân Thần đang trốn trong một đống đồ vật hỗn tạp, ánh mắt nhìn ra phía ngoài.
“Ra tay đi.” Sơn Lực hạ lệnh.
Người và dị thú đều phát động công kích.
Sau một vòng công kích thì nhà cửa hàng này đã lung lay sắp đổ.
Giờ phút này Thân Thần đang nằm dưới một khối đá.
Nhưng mà hắn cũng không bị thương.
Cho dù không có hai tay, nhưng thể chất của hắn vẫn còn, không đến mức bị thương.
Nhưng mà nếu như hắn không thể di chuyển, thì chẳng mốc chốc đám người Săn Lực sẽ tìm được hắn.
Đúng lúc này, đột nhiên bầu trời tối sầm.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn.
Thân Thần nhìn xuyên qua khe đá, thấy được trên trời có một ma pháp trận.
Thân Thần biết là Thư Tiểu Bạch đã đến.
Ngay sau đó, một bóng người từ trên trời giáng xuống, rơi xuống sát bên cạnh khối đá mà Thân Thần đang ẩn núp.
“Tiểu Bạch!”
Thư Tiểu Bạch nhìn xuống khối đá bên cạnh, đưa tay nhấc khối đá ra.
Thân Thần và Thư Tiểu Bạch cứ nhìn nhau như vậy.
“Vì sao ngươi không mặc quần?”
“Vì sao ngươi không mặc quần áo?”
Hai nam nhân cứ thể nhìn nhau.
Đám người Sơn Lực nhìn thấy Thư Tiểu Bạch đến thì hơi sững sờ, sau đó lập tức quay đầu chạy trốn.
“Cản bọn lại.” Thân Thần kêu lên.
Thư Tiểu Bạch lập tức ra tay, Hóa Lôi!
Người thứ nhất bị Thư Tiểu Bạch giết luôn tại chỗ.
Sau đó là người thứ hai, người thứ ba.
Sơn Lực thấy mình cũng sắp mất mạng thì lập tức bổ nhào lên mặt đất, tránh đi công kích của Thư Tiểu Bạch.
Thân Thần bỗng nhiên hét lên: “Chờ đã…”
Thư Tiểu Bạch ngẩn ra, Sơn Lực thì trực tiếp quỳ trên mặt đất: “Đừng giết ta, đừng giết ta, ta sẽ hợp tác.”
Thư Tiểu Bạch nhìn về phía Thân Thần, rồi lại quay sang nhìn Sơn Lực: “Bạn của ngươi à?”
“Ừm, là bạn ta.”
Thân Thần đi đến trước mặt Sơn Lực: “Ngươi thật sự muốn hợp tác à?”
“Đúng đúng, đúng thế.”
“Thế thì…” Thân Thần đột nhiên vung chân đá mạnh vào đầu của Sơn Lực.
“Ta tưởng hắn là bạn của ngươi cơ mà?”
“Cho nên ta tự mình tiễn hắn một đoạn.” Thân Thần nói ra: “Bây giờ, ngươi lập tức mang ta trốn khỏi đây, nhanh lên.”
“Trốn tránh cái gì? A, đây không phải Hoàn Thành à? Đây là đâu? Không phải ta bảo ngươi chờ ta ở phòng thí nghiệm rồi sao?”
Thân Thần nhanh chóng kể lại chuyện cho Thư Tiểu Bạch nghe.
“Hiện giờ đã hiểu rồi chứ? Còn nữa, rốt cuộc thì ngươi đi đâu? Mới đi có hai 2 giờ sao quần áo cũng mất rồi? Làn da cũng đen như thế này?”
Thư Tiểu Bạch không muốn trả lời vấn đề của Thân Thần, sờ lên cằm suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi nói là, ở thành phố Tùng Sơn này có mười mấy người, thậm chí là hơn 100 kẻ địch tiếp cận cấp Một Thành đang nghênh đón ta đúng không?”
“Đúng, cho nên không thể để họ phát hiện ra ngươi đã đến đây.”
“Ta hiểu rồi.” Thư Tiểu Bạch gật đầu: “Đúng là nên tìm một chỗ trốn.”
Thân Thần nhẹ nhàng thở ra, đúng là hắn sợ Thư Tiểu Bạch lao đầu vào chỗ chết.
Mặc dù thực lực của Thư Tiểu Bạch rất mạnh.
Nhưng mà cũng không mạnh đến mức có thể đối kháng với nhiều cường giả đến như vậy.
Dĩ nhiên Thư Tiểu Bạch cũng biết tình huống của mình, cho nên lần này hắn không ngu xuẩn xông lên nữa.
“Ngươi biết chỗ nào để trốn không?”
“Ta đã quan sát hoàn cảnh ở quanh đây, có thể trốn ở tòa kiến trúc kia.” Thân Thần nói ra.
Thân Thần đi dạo phố cũng không phải chỉ để ngắm cảnh.
Hắn vẫn luôn quan sát hoàn cảnh và địa hình xung quanh.
Thư Tiểu Bạch đi theo sau Thân Thần.
“Thân Thần, ta cảm giác trên người ngươi có mùi gì đó thì phải.”
“Mũi ngươi có vấn đề rồi.” mặt Thân Thần không hề thay đổi, tiếp tục đi trước dẫn đường.
“Thế à?” Thư Tiểu Bạch sờ mũi: “Chắc thế.”
Dù sao hắn cũng ở Thế Giới Nguyên Tố rất lâu, có thể mũi của hắn hơi chịu ảnh hưởng.