Lúc này Dư Linh Lung cũng không biết mình đang ở đâu.
Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên có một âm thanh từ phía sau truyền đến.
“Ngươi đang làm gì? Ngó dáo dác ở đây làm gì, muốn ăn trộm à?” La Tâm nhìn Dư Linh Lung.
“A…” Dư Linh Lung giật nảy mình, mang theo ánh mắt có vài phần hoảng sợ quay đầu lại nhìn La Tâm: “Ta….ta đến thăm Ích Hòa.”
“Thăm Ích Hòa?” La Tâm nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào Dư Linh Lung: “Ngươi xác định mình không đến để ăn trộm sao?”
“Sao có thể trộm đồ chứ, ngươi đừng đùa nữa.”
“Ha ha… đúng là ta đang nói đùa.” Trên mặt La Tâm lộ ra nụ cười: “Ích Hòa đang ở trong phòng của hắn, phòng đầu tiên trên tầng ba, đúng rồi, ngươi thả hắn xuống giúp ta, hôm qua ta treo ngược hắn lên mà lại quên mất chưa thả hắn xuống.”
“A….Được…” Dư Linh Lung nở một nụ cười rất gượng gạo, rồi cẩn thận đi lên.
Dư Linh Lung đẩy cửa phòng của Ích Hòa ra, liền phát hiện Ích Hòa đang bị treo lên.
Dư Linh Lung vội vàng thả Ích Hòa xuống.
“Ích Hòa, có sao không?”
“Dư tỷ tỷ, bọn họ đều là ác ma, tất cả đều là ác ma, ngươi có biết bọn họ đối xử với ta như nào không…hu hu…”
Ích Hòa khóc, bây giờ hai tay của hắn đã không điều khiển được.
“Bọn họ còn bắt cả Cổn Cổn đi rồi.”
“Ngươi bây giờ phải đi theo ta, nơi này hết sức nguy hiểm.” Dư Linh Lung vội vàng nói.
“Ta không muốn đi, ta muốn đi tìm Cổn Cổn.”
Lúc này Dư Linh Lung làm gì có thời gian để giảng đạo lý với hắn.
Liền nhỏ giọng nói ra: “Tất cả bọn họ đều ăn thịt người đấy, ngươi bị mang đến đây là để làm thức ăn cho bọn họ.”
Biểu cảm của Ích Hòa lập tức cứng đờ: “Ngươi…ngươi nói thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.”
“Đi, đi thôi, ta không muốn ở lại chỗ này nữa.”
“Ngươi không tìm Cổn Cổn nữa à?”
“Chắc bọn họ sẽ không ăn Cổn Cổn đâu, ta nghĩ Cổn Cổn sẽ có cuộc sống vui vẻ ở đây thôi.” Ích Hòa nói.
Chủ yếu là hắn bị lời nói của Dư Linh Lung dọa sợ.
Ăn thịt người! việc này chỉ có thể thấy ở trong phim ảnh mà thôi.
Nhưng không ngờ rằng, mình lại cách bọn ăn người gần đến thế.
Hơn nữa….mình còn là thức ăn.
Dư Linh Lung dẫn Ích Hòa đi xuống.
“Đừng chạy, tỏ ra tự nhiên một chút, họ không biết ta muốn dẫn ngươi chạy trốn, không nên để họ chú ý.” Dư Linh Lung nhỏ giọng nói.
Đúng lúc này, hai thiếu niên Ngươi Siêu Phàm đi đến từ phía đối diện.
“A, nhìn mặt lạ hoắc.”
“Có thể ăn được không nhỉ?”
“Đồ đần, khẳng định là không ăn được, ngươi không thấy họ đi từ ký túc xá ra à.”
“Được rồi, có lẽ họ sắp bị Chị Đại La Tâm biến thành tiêu bản khô lâu rồi cũng nên, có lẽ đến lúc đó chúng ta có thể tìm Chị Đại La Tâm xin mấy miếng thịt.”
“Cả ngày ngươi chỉ biết ăn ăn, ngươi đừng quên là ngày mai có kiểm tra thực chiến, mà đối tượng là Chị Đại La Tâm, ngươi nên suy nghĩ làm sao để không bị nàng đánh chết đi.”
Dư Linh Lung và Ích Hòa nghe được mấy câu nói này của hai thiếu niên Ngươi Siêu Phàm thì bị dọa đến mức lông tơ dựng đứng.
Rốt cuộc thì nơi này là chỗ nào? Là địa ngục sao?
“Đi bên này.” Dư Linh Lung kéo Ích Hòa đi về phía đặt máy bay.
Học viện Ma Pháp này rất lớn, may mà hôm qua Dư Linh Lung vừa đến, cho nên vẫn còn nhớ đường.
Quả nhiên, hai người đi đến chỗ đặt máy bay thì thấy nơi này không có ai canh giữ cả.
Dư Linh Lung nhanh chóng mở cửa khoang.
Việc khiến cho nàng mừng rỡ chính là chìa khóa để khởi động máy bay vẫn còn cắm nguyên trong ổ khóa.
“Mau lên, chúng ta đi.”
Dư Linh Lung lái máy bay đưa Ích Hòa thoát khỏi học viện địa ngục này.
A Vân nhìn máy bay bay lên không trung nói: “Tiểu Tâm Nhi, ngươi xác định là chúng ta không nên ngăn cản họ sao?”
“Ngăn cảm làm gì? Tiểu Bạch ca đã đánh dấu tinh thần lực lên người nữ nhân kia rồi, chuyện này rõ ràng đã bị Tiểu Bạch ca tính toán trước rồi, bọn họ có thể chạy được bao xa chứ?”
Sau khi Dư Linh Lung lái máy bay ra khỏi thành Thái Dung thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không ngờ rằng mình lại chạy thoát dễ dàng như vậy.
Ban đầu Dư Linh Lung còn cho rằng lần này sẽ cửu tử nhất sinh.
Nhưng mà đám người kia quá tự tin.
Bọn họ cho rằng mình không dám làm gì.
Có lẽ là vì người của thành Thái Dung không ai dám phản kháng lại bọn họ.
Nên họ cho rằng mình cũng không dám phản kháng lại bọn họ.
Dư Linh Lung đột nhiên cười to.
“Dư tỷ tỷ, ngươi cười gì thế?”
“À không, không có gì.” Dư Linh Lung cảm thấy mình hơi thất thố: “Ngươi ở trong đó một ngày, họ có giở trò gì trên thân thể của ngươi không?”
“Tên họ Thư lấy ít máu của ta, còn có vài người dùng một cái đồng hồ quét lên người ta, ta cũng không hiểu là họ đang làm gì.”
“Có lẽ là họ đang kiểm tra chất lượng thịt của ngươi.”
“Là sao?”
“Giống như đang kiểm tra loại thịt được chăn nuôi đó, dù sao bọn họ chính là một đám biến thái.” Dư Linh Lung nói ra.
“Ta đã biết họ Thư không phải người tốt rồi mà, may mà trốn ra được.” Ích Hòa thở phào một hơi: “Dư tỷ tỷ, giờ chúng ta đi đâu?”
“Dĩ nhiên ….” Dư Linh Lung nhìn vào kim đồng hồ báo nguồn năng lượng trên máy bay thì vẻ mặt lập tức thay đổi: “Nguy rồi.”
Lúc trước, khi nàng khởi động máy bay thì không quan tâm đến việc còn bao nhiêu năng lượng.
Chiếc máy bay này bay từ Mặc Thành đến đây đã không còn bao nhiêu năng lượng rồi.
Mà Thư Tiểu Bạch lại không có ý định bổ sung năng lượng cho máy bay.
Lúc này, năng lượng của máy bay đã thấy đáy.
“Đáng chết….nhất định phải tìm chỗ hạ cánh ….”
Nơi này khắp nơi đều là núi, căn bản không có chỗ để hạ cánh.
Nhưng mà Dư Linh Lung cũng không có thời gian để suy nghĩ nữa.
Có thể kiếm được một chỗ bằng phẳng là tốt lắm rồi.