Dư Linh Lung nhanh chóng quan sát địa hinh xung quanh.
Cuối cùng thì được một chỗ đất trống trong một mảnh rừng rập.
Cũng may, mặc dù khi hạ cánh hơi xóc nảy một chút, nhưng mà ít nhất cũng đâ an toàn.
Dư Linh Lung và Ích Hòa chỉ có thể đi ra khỏi máy bay.
Hai người đều mờ mịt, không biết phải làm gì, đi đâu.
Đúng lúc này, một cơn gió to thổi qua.
Ngay sau đó, bầu trời lập tức bị bóng tối bao phủ.
Dư Linh Lung và Ích Hòa lập tức ôm đầu nằm rạp trên mặt đất.
Mặc dù hai người không nhìn thấy rõ đó là cái gì.
Nhưng mà đây tuyệt đối là một con quái vật nào đó mà hai người không trêu chọc nổi, một con quái vật khổng lồ!!!
May mà hai người họ trong mắt con quái vật đó chẳng khác gì hai con rệp, nên nó không phát hiện ra hai người họ.
Nhưng mà, hình như họ đã quên rằng, chiếc máy bay bên cạnh họ có đường kính 15 mét.
Một chiếc mâm tròn to như vậy ở trên mặt đất, thì trừ khi là bị mù chứ làm gì có chuyện không chú ý đến.
Quái vật khổng lồ trên bầu trời đi rồi lại lượn lại.
Ầm ầm----
Thân thể khổng lồ của nó hạ xuống mặt đất.
Dư Linh Lung và Ích Hòa bị dọa sợ tè ra quần.
Thân thể kinh khủng này khiến cho linh hồn của họ cũng run rấy.
Rống-----
Một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên.
Dư Linh Lung hoảng sợ nhìn con quái vật khổng lồ không biết tên ở trước mặt này.
Rốt cuộc thì đây là thứ gì?
“Chạy….” Dư Linh Lung kéo Ích Hòa chạy.
Nhưng mà chưa chạy được hai bước thì cái đuôi của con quái vật đã vòng qua, tạo thành một vòng tròn chặn tất cả đường đi của Dư Linh Lung và Ích Hòa.
“Hắc hắc hắc….món đồ chơi.”
……
Thời gian gần đây thì Đại Đầu đang học tập ngôn ngữ của nhân loại.
Mà với tài trí và sự thông mình của hắn, thì đã học được một danh từ và một từ biểu cảm.
Hắc hắc hắc chính là câu biểu cảm.
Còn danh từ thì chính là món đồ chơi.
Ừm, người dạy Đại Đầu ngôn ngữ của nhân loại chính là La Tâm.
Đại Đầu cảm thấy thỉnh thoảng mình nên trao đổi với nhân loại nơi đây.
Không phải nhân loại nào cũng biết kết nối tinh thần.
Cho nên ngôn ngữ của nhân loại là ngoại ngữ bắt buộc phải học.
Hắc hắc hắc nghĩa là rất vui vẻ, biểu thị là mình rất vui.
Còn món đồ chơi thì có nghĩa là xin chào.
Hai câu này ghép lại nghĩa là, rất vui khi gặp ngươi, hoặc là xin chào.
Lúc trước, Đại Đầu cũng đã gặp rất nhiều nhân loại, nhưng có là vì mình phát âm không đủ tiêu chuẩn, hoặc là họ không phát hiện ra nụ cười trên mặt và ánh mắt ôn nhu của mình.
Cho nên mỗi lần hắn nói xong câu này, thì đối phương sẽ bị đọa cho tè ra quần, sau đó quay người chạy như điên.
Dư Linh Lung và Ích Hòa thì đang ôm nhau khóc rống lên.
Đại Đầu rất hài lòng, ít nhất hai người này không chạy trốn…hắn cảm thấy mình đã thành công.
Đây là một sự tiến bộ rất lớn.
Đại Đầu còn phát hiện, trên người Dư Linh Lung có đánh dấu tinh thần lực của Thư Tiểu Bạch.
Xem ra Thư Tiểu Bạch biết mình đang học ngôn ngữ của nhân loại, cho nên cố tình đưa họ đến đây để trò chuyện với mình sao?
Nhưng mà hai tên này có vẻ như không thông minh lắm, làm sao có thể trò chuyện được với mình chứ?
“Hắc hắc hắc….món đồ chơi.”
“A a a….”
Vẻ mặt của Dư Linh Lung và Ích Hòa đều không còn chút máu nào.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, sắp bị ăn sạch rồi.
Đại Đầu trừng mắt nhìn chằm chằm vào hai người, có vẻ không hài lòng lắm.
Rống rống rống----
Các ngươi nói chuyện đi chứ.
Dù sao công việc của các ngươi cũng là nói chuyện mà.
Các ngươi kêu khóc ở đây làm gì, sao không nói chuyện với ta?
Đại Đầu vẫn rất kiên nhẫn.
Dư Linh Lung và Ích Hòa hét 30 giây thì hắn mới hết kiên nhẫn.
Đại Đầu dùng móng vuốt đập về phía Dư Linh Lung và Ích Hòa.
Hai người vừa vặn lọt vào khe hở giữa hai ngón tay của Đại Đầu.
Nhưng mà xung quanh họ đã có mấy cái hố sâu vài mét.
Trả hàng! Nhất định phải trả hàng….hai con hàng này chỉ lãng phí thời gian của mình.
Đại Đầu dùng cái đuôi quét qua, đem Dư Linh Lung và Ích Hòa quăng ra xa.
Sau đó vỗ cánh bay đi.
Hai người Dư Linh Lung và Ích Hòa thì bị ngã choáng váng cả đầu óc.
Nhưng giờ phút này hai người không quan tâm đau đớn, mà chỉ cảm thấy vui mừng khi sống sót qua cơn tai nạn.
Hai người vội vàng bỏ chạy khỏi nơi này.
Không thể ở lại chỗ này nữa, nơi này quá kinh khủng.
Mặc dù không biết vì sao con quái vật kinh khủng vừa rồi không ăn bọn họ.
Nhưng mà không biết lần sau họ có may mắn như vậy hay không.
Sắc trời dần dần ảm đạm.
Hai người trốn ở trong một hang động trên núi.
Điều duy nhất đáng vui mừng là, ở quanh đây không có một con dã thú nào, cả dị thú cũng không có con nào luôn.
Chắc đây là kiệt tác của con quái vật kinh khủng đó rồi.