Trong đêm, Dư Linh Lung mơ hồ nghe được động tĩnh ở ngoài hang động.
Khi nàng mở mắt ra thì nhìn thấy một bóng người.
Dư Linh Lung nhìn kỹ thì lập tức bị dọa sợ cho hét ầm lên.
Người đến không phải là ai khác, chính là Thư Tiểu Bạch.
Hơn nữa…còn là Thư Tiểu Bạch không mặc quần áo.
“A….”
Xong đời, tên này tìm thấy mình rồi.
Hắn đã phát hiện ra mình dẫn theo Ích Hòa chạy trốn.
Cho nên hắn đã không còn che lấp bộ mặt thật của mình nữa.
Hắn muốn cưỡng bức mình!!
Thư Tiểu Bạch quyết định, sau này nhất định phải chuẩn bị nhiều quần áo trong nhẫn không gian.
Bằng không thì mỗi lần vào Thế Giới Nguyên Tố xong đều phải cởi truồng.
Hoàn cảnh của Thế Giới Nguyên Tố rất ác liệt, mỗi khi chiến đấu với những con quái thú siêu cấp đó thì rất khó để bảo tồn quần áo.
Hoặc là sáng tạo ra hệ thống lực lượng mới, hệ thống quần đùi của Hulk, vĩnh viễn không bao giờ bị hỏng.
Lúc trước thì không nói làm gì, nhưng mà lần này lại trần truồng ngay trước mặt một em gái.
Chắc cmn chắn là bị coi là một tên biến thái rồi.
Thư Tiểu Bạch đứng im tại chỗ, không quan tâm đến Dư Linh Lung vẫn đang thét lên.
Hiện giờ nói gì cũng vô ích.
Dù sao sự thật đang bày ra trước mặt, còn giải thích cái gì.
“Dư tỷ tỷ, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Thằng nhãi Ích Hòa đứng chặn trước mặt của Dư Linh Lung.
Thư Tiểu Bạch lẳng lặng nhìn hai người đang thêm đất diễn cho mình.
“Vì sao các ngươi lại ở trong này?” Thư Tiểu Bạch nheo mắt nhìn hai người.
“Ngươi biết rồi còn cố hỏi làm gì, muốn chém muốn giết, muốn róc thịt lột da thì nhanh lên.” Dư Linh Lung và Ích Hòa đều nhặt lên một cục đá.
Cục đá này một là nện vào Thư Tiểu Bạch, hai là để tự sát.
Thư Tiểu Bạch bình tĩnh nói ra: “Cởi áo khoác của ngươi ra.”
“Ngươi muốn làm gì? Ta có chết cũng không để ngươi….”
Dưới chân Thư Tiểu Bạch tỏa ra một đám sương mù màu xam, khô lâu 1-5 đứng lên.
“A….” hai người lại bắt đầu la hét.
Bọn họ đã bao giờ gặp được bộ xương khô nào biết di chuyển đâu.
Loại chuyện khủng bố này vượt qua khỏi sự hiểu biết của họ.
Đây tuyệt đối là hình ảnh kinh khủng nhất mà họ từng thấy.
Lúc này, khô lâu 1-5 bắt đầu đi lên lấy áo khoác của Dư Linh Lung.
Dư Linh Lung cho rằng tai kiếp này mình khó thoát rồi, đã chuẩn bị kỹ càng để nằm ngứa.
Kết quả là khô lâu 1-5 lấy áo khoác của nàng xong thì đưa đến cho Thư Tiểu Bạch.
Thư Tiểu Bạch buộc áo khoác quanh hông mình.
Cuối cùng mình lại hoàn chỉnh rồi.
“Đi theo ta.” Thư Tiểu Bạch nói ra.
Hai người kia vẫn đứng im không động đậy.
Thư Tiểu Bạch nheo mắt lại nhìn hai người.
“Ngươi có biết ta đối phó với mấy tên không nghe lời như nào không?”
Hai người rùng mình khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thư Tiểu Bạch.
Thư Tiểu Bạch lại chỉ vào khô lâu số 1-5, nói ra: “Ngươi có biết bọn họ khi còn sống là ai không?”
Hai người bắt đầu tự tưởng tượng, sau đó yên lặng đi theo bước chân của Thư Tiểu Bạch.
…..
Cùng lúc đó, từng cái bóng đen to lớn lướt qua trên đại địa, nương theo màn đêm xuất hiện ở gần thành Thái Dung.
Mà đúng lúc này, đám khô lâu được đặt ở ngoài thành Thái Dung bỗng nhiên vỡ nát.
La Tâm đang ở trong phòng loay hoay đám xương cốt của mình, thì bỗng nhiên nàng thả đồ chơi trong tay xuống.
Nàng đã bố trí rất nhiều khô lâu xung quanh thành Thái Dung.
Đám khô lâu này chủ yếu là dùng để giám sát những con đường ra vào quan trọng của thành Thái Dung.
Một khi có cường giả hoặc là nguy hiểm nhất định nào xuất hiện thì đám khô lâu này sẽ cảnh báo cho nàng.
Nhưng mà tất cả những khô lâu nàng bố trí đều đã bị vỡ nát.
Điều này đã nói rõ thực lực của người đến rất mạnh, hơn nữa số lượng cũng rất nhiều.
La Tâm đứng lên, chạy đến phòng của Lão Cừu, thì thấy Lão Cừu đang ngồi khoanh chân trên giường.
“A…nha đầu, đêm khuya ngươi chạy đến đây làm gì?” Lão Cừu giật mình nói ra.
“Thúc, có người đến thành Thái Dung, thực lực rất mạnh mẽ, số lượng cũng rất nhiều, mà còn mang theo địch ý nữa.”
Lão Cừu vội vàng nhảy dựng lên: “Mau báo cho những học viên ở bên ngoài học viện Ma Pháp và cả gia định bọn họ nữa, để cho họ nhanh chóng tiến vào trong học viện Ma Pháp. Phái khô lâu đi gọi Tiểu Bạch ca của ngươi đi, cũng đánh thức những người khác đi….thôi được rồi, đi gõ chuông cảnh báo đi.”
“Lão Cừu, chân của ngươi khỏi rồi sao?”
“Nhanh lên!!!”
.....
Đuang đuang đuang----------
Trong một nhà của khu dân cư, ánh đèn sáng lên.
“Âm thanh gì đây?” đôi vợ chồng đang mơ ngủ thì giật mình tỉnh lại.
Phanh phanh----
Đúng lúc này, con của họ phá cửa xông vào.
“Tiểu Mông, con làm gì thế? Đêm rồi con không ngủ đi?”
“Cha mẹ, nhanh đi theo con.”
“Có kẻ địch tấn công thành Thái Dung.”
“Con đang nói lung tung cái gì?”
“Là sự thật, vừa rồi là tiếng chuông cảnh báo của học viện Ma Pháp, ba tiếng đại biểu cho tình huống khẩn cấp.”
“Có đúng thế hay không?” hai vợ chồng hơi chần chờ.
Có phải con mình đang gạt mình hay không?
Ngày bình thường con họ cũng rất nghịch ngợm.
Sau khi nhập học học viện Ma Pháp, còn nghe nói đi theo chân của Chị Đại La Tâm.
“Cha mẹ Nhanh lên, không phải chuyện đùa đâu.”
“Chúng ta thu dọn một chút đã.”
“Còn dọn cái gì, mau đi theo con.”
Tiểu Mông xông lên kéo cha mẹ xuống giường.
“Chúng ta cứ thế mà đi…..”
“Nhanh lên!”
Tiểu Mông kéo cha mẹ ra khỏi nhà.
Vừa hay cũng nhìn thấy bạn học của mình cũng đang lôi kéo gia định chạy trên đường cái.
Ban đầu cha mẹ bọn họ còn chưa tin lời nói của con mình.
Nhưng khi thấy cảnh này thì họ cũng ý thức được đây không phải là trò đùa.
“Tiểu Mông, mau gọi nhà Lão Lưu ở sát vách.”