Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 265 - Chương 266 - Thành Thái Dung Bùng Cháy

Chương 266 - Thành Thái Dung bùng cháy
Chương 266 - Thành Thái Dung bùng cháy

“Rốt cuộc thì hai người các ngươi chạy xa như thế này kiểu gì?” Thư Tiểu Bạch kinh ngạc hỏi.

Mình mới ở Thế Giới Nguyên Tố có 180 ngày, ở đây cũng chỉ khoảng 3 giờ đồng hồ mà thôi.

Ba giờ, mà bọn họ có thể chạy bộ hơn 100 km?

Dư Linh Lung và Ích Hòa đều cúi đầu không nói gì.

Thư Tiểu Bạch thấy hai người không trả lời cũng lười hỏi lại.

Càng đi Thư Tiểu Bạch lại càng thấy không đúng lắm.

Đột nhiên, Thư Tiểu Bạch dừng lại.

“Có phải các ngươi trộm máy bay của ta không?”

Ngoài khả năng này ra thì Thư Tiểu Bạch không nghĩ ra được khả năng nào khác.

Dư Linh Lung và Ích Hòa cúi đầu thấp hơn.

“Máy bay của ta đâu?” âm thanh của Thư Tiểu Bạch đã mang theo vài phần tức giận.

“Bay được nửa đường thì hết năng lượng… rơi hỏng...” Dư Linh Lung lấy hết dũng khí để nói ra.

“Trước khi dùng các ngươi không bổ sung năng lượng sao?”

“Ngươi còn không có thiết bị bổ sung năng lượng, ta làm thế nào để bổ sung năng lượng?”

“Ta mặc kệ, các ngươi lấy trộm máy bay của ta, sau đó làm hỏng, bây giờ các ngươi muốn bồi thường kiểu gì?”

Thư Tiểu Bạch nhìn Dư Linh Lung, ngươi đừng tưởng rằng mình xinh đẹp thì có thể tùy tiện trộm đồ của ta.

Nhất định phải bồi thưởng tiền! Coi như ngươi xinh đẹp thì cũng phải bồi thường tiền.

“Ta sẽ bồi thường.”

“Ngươi có biết chiếc máy bay đó là hàng cổ, là hàng limited chuyên môn dùng để sưu tầm và cất giữ không?”

Dư Linh Lung liếc mắt nhìn Thư Tiểu Bạch, ngươi đang khiêu chiến tính chuyên nghiệp của ta sao?

Đó chính là hàng cũ không ai thèm sản xuất nữa, chứ không gọi là hàng limited.

“Ta mệt quá rồi, không đi nổi nữa.” Ích Hòa kêu lên.

“Ngươi còn biết mệt à? Lúc chạy trốn sao ngươi không kêu mệt?” Thư Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Ích Hòa.

Nhưng mà Thư Tiểu Bạch cũng cảm thấy đi như này hơi chậm thật.

Nơi này còn cách thành Thái Dung mấy chục km nữa.

Cứ đi như này thì chắc sang năm mới về được.

Thư Tiểu Bạch triệu hồi ra hai con zombie Cực Hung thú.

Dư Linh Lung và Ích Hòa giật nảy mình, vội vàng lùi lại phía sau.

Zombie Cực Hung thú trực tiếp cắn cổ áo Ích Hòa, rồi ngậm vào mồm.

Thư Tiểu Bạch nhìn về phía Dư Linh Lung: “Ngươi thích bị nó ngậm? Hay là thích ngồi trên lưng nó?”

Dư Linh Lung làm ra một lựa chọn sáng suốt.

“À đúng rồi, ta không chấp nhận trả góp.” Thư Tiểu Bạch nói ra: “Nếu như ngươi không thể trả hết trong một lần, thì đừng hòng rời khỏi thành Thái Dung.”

“Ngươi tên khốn khiếp này….”

“Ta cũng không bắt buộc ngươi đi trộm đồ của ta.”

Thư Tiểu Bạch nói rất thản nhiên: “Tất nhiên, ta cũng không phải là người xấu xa gì, ta sẽ cung cấp cho ngươi một công việc có thu nhập phong phú, để cho ngươi có cơ hội trở nợ, ví dụ như là làm bảo mẫu cho ta, hoặc là làm quản gia cho vật nuôi của ta, còn cả làm thư ký cho ta nữa, hoặc là ném tiểu tử này cho chó ăn.”

“Khoan đã….ném ta cho chó ăn mà cũng công việc sao?”

“Ngươi câm miệng đi, nếu như không phải tại ngươi, thì sẽ không có nhiều chuyện phiền phức như vậy.”

“Ai bảo ngươi bắt cóc ta đến thành Thái Dung làm gì.”

“Ta bắt cóc ngươi? Ta chỉ muốn mang Cổn Cổn đi mà thôi, chính ngươi muốn chạy lên máy bay.”

“Cổn Cổn là của ta.”

“Ngươi nói nó là của ngươi thì nó là của ngươi à? Ta còn cứu vớt tất cả người ở Hoàn Thành, cho nên ta cũng cứu vớt cả ngươi nữa. Ân một giọt nước trả một con suối ngươi đã nghe chưa? Ân cứu mạng lớn như trời, ngươi đã nghe chưa? Mạng của ngươi là ta cứu, ta muốn một vật nuôi của ngươi thì có làm sao.”

“Ai biết có phải ngươi cứu vớt Hoàn Thành thật hay không.” Ích Hòa nghiêng đầu sang một bên, mặc dù khi ở Hoàn Thành thì hắn cũng đã nghe thấy không ít lời đồn về Thư Tiểu Bạch, nhưng mà hắn cũng không tận mắt nhìn thấy.

Ba người vừa đi ra khỏi rừng cây, thì đã nhìn thấy thành Thái Dung đèn đuốc sáng trưng.

Khoan đã….đó không phải là đèn đuốc sáng trưng.

Có đó… mẹ nó là ánh lửa ngập trời mới đúng.

Vẻ mặt Thư Tiểu Bạch lập tức thay đổi.

Lập tức gia tăng tốc độ.

Đúng lúc này, một bóng đen lướt qua đỉnh đầu bọn họ.

Oanh-----

Một con Hủy Diệt Giả rơi xuống trước mặt bọn họ.

Thân thể kinh khủng này tỏa ra một luồng uy áp khiến cho người khác hít thở không thông.

Dư Linh Lung và Ích Hòa sợ đến run bần bật.

“Giết!” kỵ sĩ ở trên đầu con Hủy Diệt Giả hạ lệnh.

Lúc này, Dư Lung Linh và Ích Hòa đều muốn dừng lại.

Nhưng mà con dị thú mà bọn họ ngồi lên lại không nghe theo mệnh lệnh của họ.

Thư Tiểu Bạch cũng không ra lệnh cho con zombie dừng lại, mà nhanh chóng phóng lên.

Đại Hải Vô Lượng! Thủ Sát!

Đột nhiên, con Hủy Diệt Giả vô lực ngã nhào xuống đất.

Tên kỵ sĩ trên đầu con Hủy Diệt Giả nhất thời không đứng vững, ngã về phía của Thư Tiểu Bạch.

Thư Tiểu Bạch lại tiện tay vỗ một cái, tên kỵ sĩ đó lập tức đi đập bay ra xa.

Biểu cảm hoảng sợ của Dư Lung Linh và Ích Hòa còn chưa kịp xuất hiện, trận chiến đã kết thúc.

Chỉ thế này?

Trò đùa a?

Vừa rồi chúng ta run rẩy để làm gì?

Lúc này Thư Tiểu Bạch cũng đã thu hồi lại vẻ cười đùa tí tửng.

Bắt đầu khống chế zombie Cực Hung thú tăng tốc.

Dư Linh Lung phải dùng hết sức nắm chặt vào lưng của con zombie Cực Hung thú mới không bị rơi xuống.

Về phần Ích Hòa, thì hắn vẫn luôn bị ngậm trong miệng zombie Cực Hung thú, căn bản là không sợ rơi ra.

Lúc này, toàn bộ thành Thái Dung đã chìm trong biển lửa.

Bình Luận (0)
Comment