Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 266 - Chương 267 - La Tâm: Nửa Người Dưới Của Ta

Chương 267 - La Tâm: nửa người dưới của ta
Chương 267 - La Tâm: nửa người dưới của ta

Lúc này, trên bầu trời thành Thái Dung có rất nhiều Hủy Diệt Giả bay lượn qua lại, chúng đang liên tục phun lửa xuống phía dưới.

Cùng lúc đó, ở 100km phía đông ngoài thành Thái Dung, có một mảng mây đen đang bay về phía thành Thái Dung.

“Đại lãnh chúa đại nhân, chắc hẳn quân tiên phong đã kết thúc trận chiến đấu ở thành Thái Dung rồi.” Giờ phút này Dạ Bắc Sơn cũng đang khống chế một con Hủy Diệt Giả, bay theo bên cạnh Mặc Dương.

Ánh mắt Mặc Dương đầy tràn hăng hái, trong mắt hắn phảng phất như muốn nắm bắt lấy toàn bộ thiên hạ.

“Chưa đâu, cường giả cấp Một Thành sẽ không thua nhanh như vậy đâu.” Mặc Dương thản nhiên nói ra: “Nhưng mà đám quân tiên phong có thể khiến cho hắn luống cuống tay chân rồi.”

Mặc dù cách xa 100 km, nhưng họ vẫn có thể nhìn thấy thành Thái Dung đã chìm trong biển lửa.

“Cháy đi, ha ha…. Ta muốn tất cả những thứ dám ngăn ở trước mặt ta đều bị đốt cháy thành tro bụi.” Mặc Dương cười to.

Trên thực tế, mặc dù Mặc Dương ra vẻ cười to rất ngầu, nhưng mà hắn vẫn đang cố ý thả chậm tốc độ.

Bởi vì hắn không muốn đối kháng chính diện với vị cường giả thần bí này.

Hắn hy vọng đám thủ hạ của mình đi lên rỉa một đợt máu của cường giả thần bí này trước.

Sau đó hắn sẽ đi lên kết thúc trận đấu.

Dù sao thì đối kháng với một cường giả cấp Một Thành, cũng là một việc vô cùng nguy hiểm.

Cho dù thực lực của Mặc Dương đã tăng lên nhiều, nhưng mà hắn vẫn không dám làm như vậy.

Lúc này, phía chân trời xa xa đã xuất hiện ánh bình minh.

Dạ Bắc Sơn nhìn về phía Mặc Dương.

Mặc Dương phất tay: “Tăng tốc.”

Hai trăm năm mươi con Hủy Diệt Giả bắt đầu tăng tốc bay về phía thành Thái Dung.

…….

Lại một con Hủy Diệt Giả hạ xuống trước mặt Thư Tiểu Bạch.

Vẫn cứ là mất mạng trong nháy mắt.

Dư Lung Linh và Ích Hòa đã không dám nói chuyện.

Bọn họ cảm giác được tâm trạng hiện giờ của Thư Tiểu Bạch không được tốt lắm.

Mà giờ phút này, Thư Tiểu Bạch gần như đã sắp bùng nổ.

Từ khi bắt đầu tiến vào thành Thái Dung thì tất cả nhưng thứ hắn quen thuộc đều đang bị bốc cháy hừng hực.

Mà cái vòng bảo vệ màu đỏ của học viện Ma Pháp ở phía xa cũng đang bị công kích.

Thư Tiểu Bạch nhìn từ xa thì thấy vòng bảo vệ vẫn còn, cho nên hắn cũng không lo lắng quá mức.

Khi vừa tiến vào khu vực thành Bắc thì Thư Tiểu Bạch nhìn thấy phía trước đang có một trận chiến.

A Vân, Sâm La, La Đằng và La Hoàng.

Bốn người họ đang vây quanh bảo vệ La Tâm đang nằm trên mặt đất, một nửa thân thể của La Tâm đã không còn.

Xung quanh bọn họ còn có ba con Hủy Diệt Giả.

Đầu đường còn có bốn cái thi thể của Hủy Diệt Giả.

“A Vân, ngươi đỡ ta lên, ta vẫn có thể chiến đấu.”

Mặt A Vân đen lại: “Ngươi nên lo lắng làm thế nào để khôi phục lại nửa người của mình đi, nằm đàng hoàng cho ta, bằng không thì ta sẽ mời ngươi ăn bàn chân.”

“A a...ta muốn chiến đấu!”

Đột nhiên, Thư Tiểu Bạch lao qua con đường đang bốc cháy hừng hực, nhảy lên đá chết một tên kỵ sĩ, rồi lại giẫm một cước nát đầu con Hủy Diệt Giả bên dưới.

Lúc này hai tên kỵ sĩ mới phát hiện ra có người đến.

Nhưng mà Thư Tiểu Bạch đã xông lên rồi.

Một tên kỵ sĩ vội vàng khống chế con Hủy Diệt Giả cắn về phía Thư Tiểu Bạch.

Thư Tiểu Bạch lại giơ tay ra, Thủ Sát!

Rồi lại đập một chưởng đánh bay tên kỵ sĩ vào trong biển lửa.

Tên kỵ sĩ cuối cùng thấy Thư Tiểu Bạch trong thời gian ngắn như vậy đã giết được hai đồng đội của mình, thì hắn đã mất đi dục vọng chiến đấu với Thư Tiểu Bạch.

Hắn lập tức khống chế Hủy Diệt Giả muốn bay lên trên không trung.

Đúng lúc này, zombie Cực Hung thú đã nhào lên.

Cắn một cái vào cổ của con Hủy Diệt Giả.

“Các ngươi không sao chứ?” Thư Tiểu Bạch nhìn mọi người.

Sâm La nhìn Thư Tiểu Bạch với ánh mắt vô cùng phức tạp.

Dường như chỉ một đoạn thời gian ngắn không gặp, mà thực lực của Thư Tiểu Bạch lại tiến bộ rất nhiều.

“Tiểu Bạch ca, ngươi thấy ta giống như không có chuyện gì sao?” La Tâm nằm trên mặt đất phàn nàn.

Mà Dư Lung Linh và Ích Hòa ở bên cạnh thì che miệng, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Điều này...vì sao thiếu nữ này mất nửa người rồi mà vẫn chưa chết?

Nhìn vết thương của La Tâm thì có vẻ là bị Hủy Diệt Giả cắn thành hai đoạn.

Bọn họ hoàn toàn không thể hiểu nổi, vì sao bị thương nặng như thế này rồi mà vẫn còn chưa chết?

“Ừm, có vẻ như đều ổn cả nhỉ.”

“ Tiểu Bạch ca…”

Thư Tiểu Bạch nhìn La Tâm: “Ta khẳng định đây là ngươi tự làm, nên ta sẽ không với đồng tình ngươi.”

Dư Lung Linh và Ích Hòa liếc mắt nhìn Thư Tiểu Bạch.

Đồng đội của mình bị thương sắp chết rồi mà hắn cũng không quan tâm.

Quả nhiên là một nam nhân máu lạnh vô tình.

“Tiểu Bạch ca, ngươi đi đâu thế? Vì sao giờ mới về?”

Bình Luận (0)
Comment