Đám cá trạch cùi bắp này… cắn đau quá.
Đại Đầu: Ta phun, ta cắn, ta cào, ta ngồi…
Hủy Diệt Giả: ta phun, ta cắn, ta cào, ta bị ngồi…
Tất cả mọi người đều là đồng loại, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Đám Hủy Diệt Giả nghĩ mãi cũng không rõ.
Đại Đầu cũng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao lại xuất hiện nhiều đồng loại như vậy.
Mà đám đồng loại này còn lợi hơn cả hắn lúc trước nữa.
Cái danh hiệu kẻ mạnh nhất của mình, quả thật có tiếng mà không có miếng.
Nhưng mà không sao, hiện giờ mình chính là kẻ mạnh nhất.
Mình đem đám gà này giết chết hết, thì chúng nó sẽ không có cơ hội vượt qua mình.
Đại Đầu nghĩ thế thì lập tức ra tay nặng hơn.
Một trảo, xuyên ruột nổ bụng.
Một trảo, óc văng tung tóe.
Rốt cuộc thì con Hủy Diệt Giả cuối cùng cũng đã ngã vào trong biển lửa.
Rống------
Đại Đầu ngửa mặt lên trời rống to.
Mặc dù giờ phút này hắn đã thương tích đầy mình.
Nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn thể hiện ra thần uy của mình.
Thư Tiểu Bạch quay sang nhìn Dư Lung Linh và Ích Hòa.
“Nếu như học viện Ma Pháp có một người chết, thì ta sẽ tính lên đầu hai người các ngươi.”
Dư Lung Linh và Ích Hòa đều lộ ra vẻ ngơ ngác.
Chuyện này quả thật là đang ngồi trong nhà, thì nồi từ trên trời rơi xuống. (ý nói cõng nồi, hay gánh tội mà mình không làm)
Mọi người trở lại cổng của học viện Ma Pháp.
Đại Đầu đi lên gõ gõ vào vòng bảo vệ bên ngoài học viện Ma Pháp.
“Mở cửa mở cửa.”
Vòng bảo vệ màu đỏ từ từ hạ xuống.
Lão Cừu dẫn mọi người đi ra.
“Tiểu Bạch, tên ngu xuẩn nhà ngươi lại chạy đi đâu?”
“Lão Cừu, ta trúng phải kế điệu hổ ly sơn.” Thư Tiểu Bạch lập tức chỉ vào Dư Lung Linh và Ích Hòa rồi nói ra: “Chính là hai người họ, sử dụng kế hoạch nham hiểm để dụ ta ra ngoài… Lão Cừu, chúng ta có thương vong không?”
Thư Tiểu Bạch lập tức đổi chủ đề, tiếp tục nói khẳng định sẽ lộ tẩy.
“Không có.”
Bọn họ chỉ bị vết thương nhẹ, hoặc là kiệt sức mà thôi, không có ai bị chết trận.
“Không có thì tốt.” Thư Tiểu Bạch gật đầu: “Có biết lai lịch của chúng không?”
“Đại lãnh chúa Khu Tam Hoang của Bạch Quỳnh hội, Mặc Dương.”
Thư Tiểu Bạch bẻ bẻ cổ: “Nghỉ hai ngày, rồi chúng ta đi giết người phóng hỏa, đòi bồi thường.”
“Ta cũng muốn đi, ta nhất định phải báo thù cho nửa người dưới của ta.” La Tâm kêu lên.
Lão Cừu thấy La Tâm chỉ cần lại nửa người nằm trên zombie Cực hung thú thì giận không có chỗ phát tiết.
Lập tức đi lên gõ mấy cái vào trán của La Tâm: “Ngươi lại như thế này, có phải ngươi đã quên lần bị chém rụng đầu rồi không?”
“Ta cũng không muốn như vậy.” La Tâm lắc đầu phản bác: “Muốn trách thì trách Tiểu Bạch ca đi, nếu như hắn không về muộn như thế thì ta đã không bị thương rồi.”
Thư Tiểu Bạch lập tức quay sang nhìn Dư Lung Linh và Ích Hòa: “A Vân, mau đem hai người họ tra hỏi kỹ càng, hỏi được càng nhiều tin tức càng tốt.”
Dư Lung Linh và Ích Hòa tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà bọn họ giận cũng không dám nói gì.
“Cư dân ở trong thành thì sao?” Thư Tiểu Bạch hỏi.
“Quá nửa đều trốn vào trong học viện Ma Pháp rồi, còn những người không vào thì…”
Không trốn vào trong học viện Ma Pháp, thì trên cơ bản là không có cơ hội sống sót.
Toàn bộ thành Thái Dung gần như đã bị san thành bình địa.
“Bọn họ luôn miệng gọi ta là ác ôn khốn nạn, ngày bình thường còn cầm trứng thối để ném ta. Lần này, kiểu gì cũng phải đẻ cho họ ra chút máu, nếu không đưa tiền thì phải làm việc không công cho ta.” Thư Tiểu Bạch đưa tay sờ cằm cười nham hiểm.
“Ngươi tên khốn nạn này…bọn họ mất đi nhà cửa quê hương đã đủ thảm rồi, vậy mà ngươi lại còn như thế…” Ích Hòa tức không nhịn nổi, lập tức kêu lên.
Thư Tiểu Bạch đi lên tóm lấy Ích Hòa.
“Ngươi phải nhớ kỹ, nếu như không phải tại ngươi, thì nhà cửa của họ sẽ không bị phá hủy.”
“Ta biết rồi, chờ sau khi chúng ta sắp xếp xong xuôi sẽ giao tiền, hoặc là ở lại đây làm việc không công cho ngươi.”
Lúc này Dư Linh Lung đi lên đỡ Ích Hòa rồi nói với Thư Tiểu Bạch: “Trẻ con không hiểu chuyện, ngươi giao hắn cho ta đi.”
Thư Tiểu Bạch ném Ích Hòa cho Dư Linh Lung: “Giúp ta đánh mạnh vào.”
Đúng lúc này, dường như ánh bình minh bị một mảng mây đen bao phủ.
Đại Đầu nhắc nhở: “Chủ nhân, bên kia…”
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía đó.
Giờ phút này, vẻ mặt nhẹ nhàng của mọi người lập tức biến thành cứng đờ.
Trên bầu trời xuất hiện cực kỳ nhiều Hủy Diệt Giả, số lượng nhiều đến mức không đếm nổi.
“Chủ nhân…ta đã không thể chiến đấu được nữa rồi, toàn thân ta đều đang đau nhức.” Đại Đầu lập tức nằm ngửa giả chết.
Danh hiệu kẻ mạnh nhất này, kẻ nào muốn thì lấy đi.
Dù sao thì hôm nay, kẻ nào cũng không thể ngăn cản hắn nắm xuống.
“Lập tức đi mở ma pháp trận phòng ngự, TIểu Bạch, ngươi thi triển cấm chú đi.” Lão Cừu nói ra.
“Không cần đâu.” Thư Tiểu Bạch lắc đầu: “Cấm chú cần thời gian hơi lâu, hơn nữa bọn chúng nhìn thấy cấm chú cũng sẽ không dám tiến vào đâu.”