Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 269 - Chương 270 - Biến Lớn! Biến Lớn! Biến Lớn!

Chương 270 - Biến lớn! Biến lớn! Biến lớn!
Chương 270 - Biến lớn! Biến lớn! Biến lớn!

“Tiểu Bạch, đối phương đông quá.” Lão Cừu nhìn Thư Tiểu Bạch với vẻ lo lắng.

Hắn lo Thư Tiểu Bạch sẽ xông lên liều mạng.

Hắn nhìn Thư Tiểu Bạch với ánh mắt giống như một người cha nhìn con trai mình vậy.

Hắn không muốn Thư Tiểu Bạch đi mạo hiểm.

“Đợt này chúng ta trốn đi.” Lão Cừu kéo tay Thư Tiểu Bạch rồi nói.

“Ông chủ, ta trị liệu cho Đại Đầu, sau đó để Đại Đầu lên hỗ trợ ngươi.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Tố chủ động sử dụng ma pháp trị liệu.

Đại Đầu trừng mắt nhìn Lâm Tố, ta có thù oán với ngươi đúng không?

“Thả ta xuống, Tiểu Bạch ca, ta muốn chiến đấu cùng ngươi, ta vẫn còn có thể chiến đấu tiếp.” La Tâm kích động kêu lên.

Thư Tiểu Bạch thoát khỏi tay Lão Cừu.

“Yên tâm đi, gần đầy ta mới sáng tạo ra một đại chiêu hoàn toàn mới, vừa hay dùng bọn chúng để luyện tập.” Thư Tiểu Bạch nói ra.

“Ma pháp gì? Ma pháp gì? Có phải là ma pháp Quang Minh không?” Lâm Tố kích động nhìn Thư Tiểu Bạch: “Khẳng định là ma pháp Quang Minh.”

“Ngươi đánh rắm, là ma pháp Vong Linh, ma pháp Vong Linh là lợi hại nhất.”

“Không, ta cảm thấy ma pháp mà sư phụ mới sáng tạo ra thuộc về Ngự Sủng, loại cục diện như này, chỉ có ma pháp Ngự Sủng mới giải quyết được vấn đề.” Lão Vu không chịu thua kém nói theo.

“Tất cả các ngươi ngậm miệng cho ta, các ngươi tự nhìn lại bản thân mình xem! Lão Vu, người cũng là người trưởng thành rồi, đừng tranh cường háo thắng với với đứa nhóc này chứ.” Lao Cừu khiển trách: “Các ngươi cũng thế, suốt ngày chỉ biết gia tăng gánh nặng cho Tiểu Bạch.”

Thư Tiểu Bạch vui mừng, cuối cùng thì cũng có người giúp hắn nói ra lời trong lòng.

“Tiểu Bạch, ngươi sáng tạo đại chiêu thuộc hệ thống tu tiên đúng không? Ta cho ngươi biết, nội dung của hệ thống tu tiên quá ít, ta cảm thấy ngươi nên đem tinh lực tập trung vào hệ thống tu tiên đi, không cần phải để ý đến mấy thứ bàng môn tà đạo khác.”

“Cút!!! Tất cả các ngươi cút hết cho ta.”

Thư Tiểu Bạch tức giận phẩy tay áo bỏ đi, nếu như lúc này hắn có tay áo.

Đùa thì đùa, nhưng mà mọi người vẫn đang rất khẩn trương.

Dù sao Đại Đầu vừa rồi đánh chết 30 con Hủy Diệt Giả thì chỉ còn lại nửa cái mạng, huống chi bây giờ số lượng Hủy Diệt Giả còn nhiều hơn gấp mấy lần.

Bọn họ cũng biết, kỹ năng mạnh nhất của Thư Tiểu Bạch là cấm chú.

Nhưng mà trong tình hình này, đúng là rất khó thể sử dụng cấm chú.

Tất cả mọi người đều rất lo lắng.

Quân đoàn Hủy Diệt Giả thì càng ngày càng gần.

Nội tâm mọi người như chìm vào đáy cốc.

Mặc Dương ở trên cao nhìn xuống thành Thái Dung đang bốc cháy.

Hắn rất hài lòng với kết quả này.

Chẳng qua là quân tiên phong của mình đâu?

Mặc Dương phát hiện rất nhiều thi thể của Hủy Diệt Giả.

Việc này khiến cho hắn hơi thất vọng và tức giận.

Mỗi một con Hủy Diệt Giả, đều là một sản phẩm cần phải đầu nhập rất nhiều tài nguyên mới tạo ra được.

Coi như chính Mặc Dương cũng không chịu nổi mức độ tiêu tốn tài nguyên này.

Nhưng mà hắn cũng đã tính toán trong lòng.

Nếu như đổi lại là Mặc Dương, thì hắn không thể nào chiến thắng được khi đối mặt với 50 con Hủy Diệt Giả.

Cùng là cường giả cấp Một Thành thế mà đối phương lại có thể chiến thắng.

Điều này đã nói nên thực lực của đối phương cao hơn mình.

Tuy rằng trên chiến trường, có rất nhiều nhân tố để quyết định chiến thắng.

Nhưng mà chỉ từ chiến tích này, thì chắc chắn đối phương mạnh hơn mình.

Mặc Dương có thể lừa gạt người khác, nhưng hắn không thể lừa được chính bản thân mình.

Nhưng mà hắn lại cảm thấy rất vui mừng.

May mà mình thông minh, cho 50 con Hủy Diệt Giả làm quân tiên phong.

Cho dù thực lực của đối phương có mạnh đến đâu, thì khi đối mặt với 50 con Hủy Diệt Giả cũng sẽ phải dốc toàn lực mới đối phó nổi.

Hiện giờ, chắc chắn lực lượng của đối phương đã bị giảm đáng kể.

Cho nên Mặc Dương cảm thấy, hiện giờ mình thắng chắc rồi.

“Đại lãnh chúa đại nhân, phía trước có một khu vực chưa bị phá hủy, chắc chắn vị cường giả thần bí đó sẽ ở đấy.” Dạ Bắc Sơn chỉ về phía Học viện Ma Pháp.

“Quân đoàn Hủy Diệt Giả, tiến lên cho ta! Hủy diệt khu vực này!”

Mặc Dương ra lệnh một tiếng, quân đoàn Hủy Diệt Giả lập tức bay về phía Học viện Ma Pháp.

Khi quân đoàn Hủy Diệt Giả đến gần, tất cả mọi người cảm nhận được một loại uy áp kinh khủng buông xuống.

Không ai có thể bĩnh tĩnh khi đối mặt với quân đoàn vô địch này.

Đúng vậy, trong mắt đại đa số người, thì đây chính là quân đoàn vô địch.

Giờ phút này Dư Linh Lung đã hối hận, tại sao mình lại nhận cái nhiệm vụ bay đến đây chứ.

Việc này chính là đang tự sát.

Nếu như nàng biết được thành Thái Dung nguy hiểm như vậy.

Thì có trả tiền gấp 10 lần, nàng cũng sẽ không nhận loại nhiệm vụ này, trừ khi…gấp trăm lần.

“Tiểu Bạch.” Trong mắt Lão Cừu tràn đầy lo lắng.

Thư Tiểu Bạch cúi đầu xuống nhìn vào hai tay của mình.

Hít---thở----

Thư Tiểu Bạch bắt đầu điều chỉnh hô hấp của mình.

Trên người của Thư Tiểu Bạch bắt đầu xuất hiện rất nhiều lông đen rập rạp.

Thân thể của hắn cũng bắt đầu trở lên to lớn, to lớn, to lớn.

Đau đớn cũng theo đó mà đến.

Thân thể của Thư Tiểu Bạch bắt đầu to lớn hơn dị thú, rồi to hơn nhà cửa, to hơn Hủy Diệt Giả, còn to lớn hơn cả Đại Đầu.

Bình Luận (0)
Comment