Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 270 - Chương 271 - Tiểu Bạch Ca...miệng Hạ Lưu Tình!

Chương 271 - Tiểu Bạch ca...miệng hạ lưu tình!
Chương 271 - Tiểu Bạch ca...miệng hạ lưu tình!

Giờ phút này, tất cả mọi người đều há hốc mồm khiếp sợ.

Bọn họ đều biết Thư Tiểu Bạch sáng tạo ra rất nhiều loại ma pháp khác nhau.

Nhưng mà, từ xưa đến nay họ chưa từng được chứng kiến hình ảnh khó có thể tin này.

Thân thể của Thư Tiểu Bạch vẫn chưa dừng lại, tiếp tục to lớn hơn.

Dường như là không có cực hạn vậy.

Biểu cảm của Dư Linh Lung và Ích Hòa đã cứng đờ.

Rốt cuộc thì tên này là thứ gì?

Lúc này kể cả Đại Đầu cũng không bình tĩnh nổi.

Chật vật ngồi dậy, nhìn thân thể của Thư Tiểu Bạch trở nên to lớn hơn cả chính mình.

Nữ Vương và đám Người Siêu Phàm cũng giống như thế.

Tên này còn là nhân loại sao?

Nàng vẫn luôn tự xưng Người Siêu Phàm cao cấp hơn so với nhân loại.

Người Siêu Phàm mới là con đường tiến hóa cuối cùng.

Nhưng mà, Người Siêu Phàm có thể siêu việt được tên nhân loại này không?

Kiến trúc cao nhất của thành Thái Dung đã không còn là nơi nào nhất.

Tất cả mọi người ngửa cổ lên nhìn quái thú khổng lồ ở phía trước.

Mặt đất đã không chịu nổi trọng lượng của Thư Tiểu Bạch mà bắt đầu vỡ nát.

Lão Cừu vội vàng dẫn mọi người lùi ra xa.

Tất cả mọi người trong Học viện Ma Pháp đều có thể thấy thân thể kinh khủng của Thư Tiểu Bạch.

Ngưỡng vọng, đây là điều duy nhất họ có thể làm.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều im lặng.

Kể cả quân đoàn Hủy Diệt Giả phía đối diện cũng vậy.

Mặc Dương há hốc mồm, nhìn con quái thú khổng lồ phía trước.

Hắn không còn bất cứ suy nghĩ nào ngoại trừ việc chạy trốn.

Mình phải bay cao! Nhất định phải bay thật cao, cao đến mức tên này không với tới.

Nhưng mà tên này vẫn còn đang tiếp tục biến lớn hơn, to hơn, lớn hơn.

Cuối cùng, con gấu đen khổng lồ này cũng dừng lại.

Thân thể của gấu đen khổng lồ cao 1200m.

Độ cao này đã đủ để bao quát chúng sinh.

Tất cả mọi thứ bên dưới đều như sâu kiến.

250 con Hủy Diệt Giả này đối với gấu khổng lồ thì chỉ là đám siêu kiến to hơn một chút mà thôi.

Con Hủy Diệt Giả mà Mặc Dương đang khống chế còn không to bằng lòng bàn tay của tên này.

Ánh mắt của Thư Tiểu Bạch quét qua đám Hủy Diệt Giả.

Trong mắt hắn tràn đầy bạo ngược và đói khát.

“Bay lên cao! Tất cả mọi người bay lên cao…” Lúc này Mặc Dương mới phản ứng lại.

Đối kháng chính diện với loại quái vật này thì khác nào tự sát.

Mặc kệ là 250 con Hủy Diệt Giả, hay là 2500 con, đều không khác gì nhau.

“Đây là khu vực cấm bay.” Thư Tiểu Bạch mở miệng nói.

Ngay sau đó, trên người Thư Tiểu Bạch phóng ra ma lực kinh khủng.

Đồng thời khiến cho nguyên tố Thổ nồng đậm hơn vài lần.

“Tất cả, cút xuống!”

Thân thể của đám Hủy Diệt Giả lập tức trở nên vô cùng nặng nề, cả đám bắt đầu dồn dập hạ xuống.

Mặc dù chúng đang ra sức để vỗ cánh, nhưng mà vẫn không thể đối kháng được loại cảm giác nặng nề này.

Có một ít Hủy Diệt Giả đã giống như sao băng rơi ầm ầm xuống mặt đất.

Có một ít Hủy Diệt Giả may mắn hoặc thực lực mạnh hơn thì mới miễn cưỡng hạ được xuống đất.

Nhưng mà khi chúng tiếp đất thì chúng đã không cách nào bay lên được nữa rồi.

Khi bọn chúng xuống đất, lúc này chúng mới có thể cảm nhận được rõ ràng hơn thân thể khổng lồ trước mặt này.

Mặc Dương và con Hủy Diệt Giả mà hắn khống chế cũng hạ xuống mặt đất.

Hắn kêu lên đầy kinh hoàng: Mọi người…tập trung…”

Thư Tiểu Bạch khom người xuống, hắn cần phải cúi xuống thì mới có thể nhìn rõ ràng được đám chuột ở trên mặt đất này.

Rống-------

Thư Tiểu Bạch phát ra một tiếng rống.

Ngay sau đó, tất cả lửa đang cháy ở phía trước đều được dập được, còn mặt đất thì vỡ vụn ra.

Đồng thời quân đoàn Hủy Diệt Giả cũng bị tiếng rống này của Thư Tiểu Bạch giết chết.

Thư Tiểu Bạch cầm một con Hủy Diệt Giả thả vào trong miệng.

Một con, lại một con nữa…

“Khoan đã…chờ…”

A Vân cõng La Tâm chạy leo lên trên đầu Thư Tiểu Bạch.

La Tâm vội vàng kêu lên: “Thư Tiểu Bạch, miệng hạ lưu tình…miệng hạ lưu tình a… giữ lại cho ta 10 con…chỉ 10 con thôi.”

Thư Tiểu Bạch liếc mắt nhìn La Tâm, rồi nhấc hai cái thi thể của Hủy Diệt Giả đặt vào trước mặt của La Tâm.

Sau đó hắn lại tiếp tục ăn…

Lúc này, Thư Tiểu Bạch nhìn thấy Mặc Dương đang lung la lung lay đứng lên.

Giờ phút này toàn thân Mặc Dương đều là máu.

Thảm hại đến mức không thể thảm hơn.

Thư Tiểu Bạch dùng hai đầu ngón tay bóp Mặc Dương.

Mặc Dương lập tức giơ hai tay lên chống đỡ, hắn hy vọng có thể ngăn cản được hai đầu ngón tay này của Thư Tiểu Bạch.

Nhưng mà ở trước mặt Thư Tiểu Bạch, hắn chỉ nhỏ bé giống như con giun cái dế mà thôi.

Thư Tiểu Bạch chỉ dùng một ít sức, một nửa người của Mặc Dương đã bị bóp nát.

“A a …”

Thư Tiểu Bạch cũng mất đi hứng thú, tiếp tục nhất thi thể của Hủy Diệt Giả rồi ném vào miệng.

Mặc dù loại biến thanh này rất mạnh mẽ, nhưng mà loại cảm giác đói bụng này thì quá trí mạng.

Nếu như không có đám Hủy Diệt Giả này thì có lẽ Thư Tiểu Bạch cũng không dám dùng chiêu này.

Mãi cho đến khi con Hủy Diệt Giả cuối cùng bị ăn sạch.

Thì Thư Tiểu Bạch mới hài lòng, biến trở về hình dáng ban đầu.

“Đại quân của ta… đại quân của ta…hu hu…”

La Tâm bị A Vân vứt trên mặt đất, nàng đang khóc hết sức đau lòng.

A Vân nhìn La Tâm nói: “Coi như cho người hết đám đó, thì ngươi có ma lực để khống chế sao?”

Trò đùa, với thân thể nhỏ bé này của La Tâm thì khống chế một con Tam Đầu Long đã phải cố hết sức rồi.

Còn muốn đại quân Hủy Diệt Giả? Thư Tiểu Bạch giữ lại cho nàng hai con đã là tốt lắm rồi.

Thư Tiểu Bạch nhìn La Tâm, hắn còn chẳng muốn chữa trị cho con hàng này.

Giờ phút này, Thư Tiểu Bạch đã nhận thức được một chuyện rất quan trọng.

Về sau không chuẩn bị thêm vài bộ quần áo thì tuyệt đối không ra khỏi cửa.

Bình Luận (0)
Comment