Mộc Kiến Bình đứng trên boong thuyền, dựa vào lan can nhìn nhĩn gợn sóng ở phía xa.
Đầu ngón tay thì vuốt ve chiếc nhẫn bảo thạch màu hồng trên ngón trỏ tay trái.
Đây chính là một trong những trang bị ma pháp mà Thư Tiểu Bạch chuẩn bị cho hắn.
Dây chuyền ma pháp, hộ oản(bảo vệ cổ tay) ma pháp, áo choàng ma pháp, gậy ma pháp, giày ma pháp, và cả mũ ma pháp nữa.
Tăng thêm chiếc nhẫn ma pháp này thì là một bộ bảy món.
Thư Tiểu Bạch gọi bộ trang bị này là Sứ Giả Nguyên Tố.
Căn cứ theo lời nói của Thư Tiểu Bạch, thì bộ trang bị này là bộ trang bị ma pháp mạnh nhất mà hắn từng chế tạo.
Mộc Kiến Bình cũng biết mấy bộ ma pháp cũ mà Thư Tiểu Bạch làm.
Tất cả đều là đồng phục phát cho học viên của Học viện Ma Pháp.
Một bộ chỉ có ba món là áo choàng ma pháp, hộ oản ma pháp và gậy ma pháp.
Hắn chưa từng thấy Thư Tiểu Bạch chế tạo ra bộ ma pháp nào có tận bảy món cả.
Thư Tiểu Bạch đã nói qua, nếu như không cần thiết thì đừng mặc cả bộ lên.
Trên thực tế thì không cần Thư Tiểu Bạch nhắc nhở.
Bởi vì Mộc Kiến Bình cũng không thể nào mặc cả bộ ma pháp này trước mặt công chúng.
Đặc biệt là áo ma pháp, hộ oản ma pháp, giày ma pháp và mũ ma pháp.
Mặc lên người nhìn trông rất kỳ uqais.
Thậm chí cả viên bảo thạch màu hồng to lớn trên chiếc nhẫn ma pháp này cũng khiến cho Mộc Kiến Bình rất khó chịu.
Ba----
Đúng lúc này, một người vỗ lên bả vai của Mộc Kiến Bình.
Mộc Kiến Bình quay đầu lại, phát hiện ra đó là một cô gái xinh đẹp có tuổi tác không khác gì hắn.
“Xin chào, ta là Cố Trường Thanh, chúng ta làm quen một chút được không?”
“Ah…vì sao ngươi lại muốn quen biết ta?” Mộc Kiến Bình không hiểu lắm.
“Vì sao cái gì, chẳng vì sao cả, chỉ đơn giản là nhìn ngươi vừa mắt thôi, không được à?”
“A…” Mộc Kiến Bình không biết phải làm gì.
Hắn cảm thấy cô gái trước mặt này không giống với những người mà hắn từng tiếp xúc.
Hắn đã từng tiếp xúc với nhưng cô gái nào?
La Tâm? Có muốn cảm nhận tử vong không?
A Vân? Có tin ta bóp nát đầu ngươi hay không?
Muội muội? có muốn ta ị một bãi hay không?
Băng Lam? Có chuyện gì thì nói với Băng Hoàng ở đằng sau đi.
Nữ Vương? Đứa bé này trông ngon quá, có bán không?
Cảm nhận đầu tiên của Mộc Kiến Bình khi lần đầu tiên nhìn thấy Cố Trường Thanh là sáng sủa, hào phóng, chủ động và rất xinh đẹp nữa.
Nàng mặc một bộ váy dài tao nhã, tóc dài, mày liễu, mắt to, và cả nụ cười xán lạn.
“Ta là Mộc Kiến Bình, rất hân hạnh được biết ngươi.”
“Nếu như ta khiến ngươi vui vẻ như vậy, thì có thể mời ta ăn kem ly không?”
“A…được thôi.”
Hai người ngồi trong nhà ăn, Mộc Kiến Bình nhìn Cố Trường Thanh ăn kem ly.
“Ngươi không ăn à?”
“Ta không thích ăn mấy thứ lạnh lắm.” Mộc Kiến Bình nói ra.
“Thế sao, vậy thì tiếc thật, kem ly ăn rất ngon.”
“Đúng thế, thật đáng tiếc.”
“Ngươi đi đảo Bách Quần làm gì thế?”
“Chị ta làm việc ở đảo Bách Quần, ta đi thăm nàng.” Mộc Kiến Bình nói ra: “Ngươi đi một mình sao?”
“Đúng thế, ta nghe nói đảo Bách Quần có rất nhiều thứ chơi vui, cho nên đến xem một chút.”
“Ạ, cho nên hai người kia không phải là bạn của ngươi đúng không?” Mộc Kiến Bình chỉ về phía hai người đang ngồi trong góc của nhà ăn.
Cố Trường Thanh quay đầu lại, lập tức kêu lên: “Ngụy thúc, Hàn thúc.”
Hai người này không để ý đến tiếng kêu của Cố Trường Thanh, mà cúi đầu che mặt chạy ra khỏi nhà ăn.
“Hóa ra ngươi biết bọn họ à?”
“Bọn họ là vệ sĩ mà cha ta sắp xếp cho ta.” Gương mặt của Cố Trường Thanh hiện lên vẻ không vui: “Ta cho rằng hành trình này của ta không có ai biết, kết quả vẫn bị bọn họ vụng trộm đi theo, ngươi chờ một lát, ta đi dạy dỗ bọn họ.”
Cố Trường Thanh nói trong thì thở phì phò đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Trường Thanh vừa bước chân ra ngoài cửa chính.
Thì hai người vệ sĩ lại âm thầm đi vào từ cửa sau.
Ngụy thúc đi đến trước mặt Mộc Kiến Bình, lập tức nắm lấy cổ áo của Mộc Kiến Bình.
“Nhãi con, ngươi tiếp cận tiểu thư nhà ta có mục đích gì?”
“Lão Ngụy, phí lời với hắn làm gì, trực tiếp vứt xuống biển là được.” Hàn thúc ở bên cạnh giật dây.
“Ngươi cút đi, muốn vứt thì ngươi đi mà vứt, dựa vào cái gì ta phải ra tay.”
“Là Trường Thanh chủ động nói chuyện với ta.”
“Ngươi ngậm miệng vào.”
“Ngươi có tư cách gì mà dám gọi tiểu thư là Trường Thanh?”
“Ngươi đứng thẳng lên cho ta.” Ngụy thúc kéo Mộc Kiến Bình lên.
Mộc Kiến Bình cũng rất phối hợp với hai người họ.
Ngay sau đó, Ngụy thúc liền ước lượng chiều cao của Mộc Kiến Bình một chút: “Còn chưa được 1m7, chưa dậy thì à? Ngươi không xứng với tiểu thư, khôn hồn thì cút đi cho ta, bằng không thì ta sẽ đánh nổ đầu chó của ngươi.”
Thực tế thì Mộc Kiến Bình cao tròn 1m8.
“Hơn nữa trông ngươi cũng không giống với người tốt, khẳng định là thèm tiền của tiểu thư nhà ta.”
“Hai người các ngươi đang diễn hài à?” Mộc Kiến Bình trêu chọc.
“Ngươi cho rằng chúng ta đang đùa sao?”
“Nếu như các ngươi có thành ý, thì lúc này nên ném vào mặt ta một chiếc thẻ ngân hàng có 500 vạn bạch tinh tệ, sau đó nói cho ta biết mật mã là sáu số 8, rồi bảo ta sau này không được tiếp cận Cố Trường Thanh nữa.”
“Tiểu tử, ngươi nghĩ gì thế, chuyện tốt như thế thì ta cũng muốn.” Ngụy thúc và Hàn thúc đều nhìn Mộc Kiến Bình đầy khinh bỉ.
“Cũng đúng nhỉ, lão đại của ta ngày nào cũng mơ được như vậy.”