Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 274 - Chương 275 - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân

Chương 275 - Anh hùng cứu mỹ nhân
Chương 275 - Anh hùng cứu mỹ nhân

Đối với lời cảnh báo của hai người Ngụy thúc, Mộc Kiến Bình hoàn toàn không để trong lòng.

Hai người này cũng chỉ ầm ĩ vài câu, chứ không ra tay với Mộc Kiến Bình.

Nhưng mà cuối cùng thì Cố Trường Thanh cũng không trở lại nhà ăn.

Mộc Kiến Bình cũng hơi thất vọng với việc này.

Chỉ chớp mắt vừa rồi, hắn thực sự cho rằng mình gặp được tình yêu đích thực.

Sau khi Mộc Kiến Bình trở lại phòng của mình, đang định nằm nghỉ một chút thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mộc Kiến Bình lập tức trở nên kích động.

Là Cố Trường Thanh đến tìm mình sao? Nàng chủ động thế cơ à? Nàng muốn đến phòng của mình làm gì nhỉ?

Nếu như lúc này nàng muốn cùng mình tiếp xúc thân mật, thì mình nên tiếp nhận hay là từ chối bây giờ?

Mộc Kiến Bình lập tức lao ra cửa, mở cửa phòng ra, nhìn ra ngoài…sau đó đóng cửa lại.

Hóa ra là mình nghĩ nhiều.

Cố Trường Thanh làm sao mà biết được mình ở phòng nào.

Phanh-----

Cửa phòng bị đạp bay vào trong.

“Thằng nhãi, có phải ngươi giấu tiểu thư đi rồi không?”

Ngụy thúc và Hàn thúc không mời mà đến.

Mộc Kiến Bình hết sức u sầu, hắn hy vọng chính là một đoạn ký ức ngọt ngào, chứ không phải là hai gã đàn ông to lớn xông vào phòng của hắn.

“Không có…”

“Nơi này cũng không có.”

Ngụy thúc và Hàn thúc xông vào phòng tìm kiếm một lúc.

Trên thực tế thì địa phương duy nhất họ tìm kiếm chính là trên giường và dưới giường.

Căn phòng này chỉ có hai nơi này là có thể giấu người.

Tất nhiên, còn có phòng vệ sinh, nhưng mà lúc này phòng vệ sinh đang mở cửa, cho nên vừa nhìn là đã thấy ngay.

“Thằng nhãi, tốt nhất là ngươi nên nói cho ta biết, ngươi giấu tiểu thư ở chỗ nào?”

“Từ khi ra khỏi nhà ăn thì ta chưa gặp lại Trường Thanh.”

“Không thể nào, khẳng định là ngươi bắt cóc nàng.”

“Vì sao ngươi khẳng định ta bắt cóc nàng?”

“Từ nhỏ đến lớn tiểu thư chưa bao giờ trốn được quá 3 phút.” Ngụy thúc nói rất tự tin.

“Không phải, có một lần vượt qua ba phút, trốn tận 3 giờ liền.” Hàn thúc nói ra.

“Ngươi bị ngu à? Lần đó tiểu thư bị bắt cóc.”

Hàn thúc nghe Ngụy thúc nói xong thì ngây ra, lúc này Ngụy thúc mới kịp phản ứng.

“Không thể nào?”

“Không thể nào?” Mộc Kiến Bình cau mày.

Không thể nào, tiêu chuẩn phán đoán bị bắt cóc của hai người này thật giống như trò đùa.

Ngụy thúc và Hàn thúc lòng nóng như lửa đốt lao ra ngoài.

Một tiếng sau, hai người lại xông vào phòng.

Mộc Kiến Bình nhìn thấy hai người ủ rủ trở về thì hỏi.

“Đã tìm được chưa?” Mộc Kiến Bình quan tâm hỏi.

“Chưa…” Ngụy thúc lắc đầu.

Chiếc tàu này nói to thì không to, nhưng nói nhỏ thì cũng không hề nhỏ.

Một nghìn hai trăm hành khách, cộng thêm thủy thủ đoàn và nhân viên công tác nữa thì phải có 1500 người.

Hơn 1000 phòng, cộng thêm rất nhiều khu vực công cộng, khoang cơ giới, khoang động lực, khoang điều khiển … vân vân…

Rộng hơn mười vạn mét vuông, nhiều phòng và diện tích lại còn rộng như vậy thì tìm người làm sao được.

Hơn nữa họ cũng không thể kiểm tra từng phòng một.

Dù sao thì đa số phòng cũng đều có hành khách cả.

“Ta giúp các ngươi tìm.” Mộc Kiến Bình chủ động nói ra.

“Ngươi có biện pháp à?” Ngụy thúc và Hàn thúc hơi kinh ngạc nhìn Mộc Kiến Bình.

“Thể chất của ta tương đối đặc thù, có thể nhớ được tinh thần lực… là sóng điện não của những người mà ta từng tiếp xúc.” Mộc Kiến Bình nói ra.

Thật ra thì tinh thần lực của Mộc Kiến Bình cũng không tính là xuất sắc.

Mặc dù Thư Tiểu Bạch có phương pháp tu luyện tinh thần lực.

Nhưng mà Mộc Kiến Bình vẫn không tốn thời gian tu luyện cái này.

Hắn cảm thấy tu luyện tinh thần lực, ngoại trừ việc có thể nghe được những lời nói rác rưởi của Đại Đầu xa hơn thì không có chút ý nghĩa nào khác.

“Ta cũng đã nghe qua loại thể chất này, là Tâm Linh chi nhãn đúng không?”

“Ngươi bị ngáo à? Là thể chất tinh thần, thể chất này chỉ có sóng điện não chứ không có bất cứ tác dụng nào khác.”

Khóe môi Mộc Kiến Bình giật giật, EQ của hai vị này đúng là không cao.

Ngụy thúc và Hàn thúc đi lên khoác lên hai vai của Mộc Kiến Bình, ra vẻ hết sức thân thiết.

“Vậy thì còn chờ gì nữa, nhanh đi thôi, yên tâm, nếu như có chiến đấu thì hai chúng ta sẽ không để ngươi phải ra tay.”

“Sẽ không để tên phế vật như ngươi bị thương.”

“Ta thật sự muốn cảm ơn hai người các ngươi.” Mộc Kiến Bình nói.

“Không cần cám ơn.”

“. . .”

Đúng là tinh thần lực của Mộc Kiến Bình không xuất sắc.

Chẳng qua là so với đám biến thái trong Học viện Ma Pháp, thì đúng là không xuất sắc.

Nhưng mà so với người bình thường thì tinh thần lực của hắn chính là tinh thần lực của một người khổng lồ.

Mà Mộc Kiến Bình rất để ý đến tinh thần lực cùa người quen, hoặc nói chính xác hơn thì là hắn rất để ý đến tinh thần lực của người hắn quan tâm.

Mà Cố Trường Thanh chính là người mà hắn quan tâm.

Mộc Kiến Bình dẫn theo Ngụy thúc và Hàn thúc đi lại bên ngoài các gian phòng.

“Không phải tầng này.”

“Tiểu tử, ngươi xác định mình sẽ không bỏ sót chứ? Cứ đi qua như vậy mà đã chắc chắn như thế rồi sao?”

“Ngươi có đáng tin không thế?”

“Ta không đáng tin, nhưng cái này đáng tin.” Mộc Kiến Bình chỉ vào đầu mình.

“Đừng khua môi múa mép trước mặt ta, đi tiếp thôi.”

Tinh thần lực của Mộc Kiến Bình cũng không cần phải cố ý thẩm thấu vào từng gian phòng một.

Nếu như hắn chủ động thẩm thấu vào, thì có lẽ sẽ cảm giác được vài thứ không thích hợp với thiếu nhi.

Mộc Kiến Bình chỉ cần cảm nhận xem có tinh thần lực nào quen thuộc không là đủ rồi.

Bình Luận (0)
Comment