Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 275 - Chương 276 - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân (2)

Chương 276 - Anh hùng cứu mỹ nhân (2)
Chương 276 - Anh hùng cứu mỹ nhân (2)

“Tầng tiếp theo.”

Lại một tầng nữa, trên mặt của Ngụy thúc và Hàn thúc đã tràn đầy vẻ không tin tưởng.

“Tiểu tử, rốt cuộc thì ngươi có nghiêm túc tìm kiếm không đó, ta cảm thấy ngươi không quan tâm lắm thì phải.”

“Ngươi cho rằng ta cảm nhận sóng điện não bằng cách nào? Dán tai vào cửa để nghe à?”

“Nếu như không tìm thấy tiểu thư, thì ta sẽ ném ngươi xuống biển cho cá ăn.”

Mộc Kiến Bình không thèm để ý đến lời uy hiếp này.

Cũng không phải vì hai người họ mà Mộc Kiến Bình làm chuyện này.

Ngay khi ba người vừa xuống đến tầng dưới, thì đã bị một vị thủy thủ chặn lại: “Xin lỗi mấy vị, dưới này là nhà kho, chỉ có nhân viên mới được đi xuống.”

“Nàng ở dưới này.” Mộc Kiến Bình đã cảm nhận được tinh thần lực của Cố Trường Thanh.

Cảm xúc của nàng hiện giờ rất không ổn định.

Mộc Kiến Bình còn phát hiện, dưới này có rất nhiều tinh thần lực khác.

Đại đa số đều ở trạng thái không ổn định.

Ngụy thúc lập tức xông lên nắm lấy đầu tên thủy thủ, đập mạnh vào vách tường.

Ra tay thật hung ác! Trên vách tường đã có một bãi máu.

“Ngươi không sợ ta nhầm lẫn hay sao?” Mộc Kiến Bình hỏi.

“Không nhầm được, đồ mà tên thủy thủ này mặc không phải là của hắn, hắn không phải là thủy thủ.”

Hai người nói xong thì muốn chạy vào trong, Mộc Kiến Bình lập tức kéo lại.

“Khoan đã…”

“Gì nữa?”

“Người bên trong đã phát hiện ra tình huống ngoài này rồi, có hai người đang trốn sau cửa, còn có một người đứng ở sau cửa một mét, còn có hai cỗ tinh thần lực rất gần nhau, một người là kẻ xấu còn một người khác có thể là con tin.”

“Con tin?” mắt hai người Ngụy thúc đều lộ ra vẻ nguy hiểm: “Bọn chúng dám lấy tiểu thư làm con tin?”

“Không phải Trường Thanh, bên trong không chỉ có một mình Trường Thanh là con tin, mà có 8 người.” Mộc Kiến Bình nói ra.

“OK.” Ngụy thúc và Hàn thúc liếc nhìn nhau.

Một người xông lên đạp cửa, một người khác thì ra tay.

Trong nháy mắt, hai tên côn đồ đã bị giải quyết.

Sau đó thì hai người họ phối hợp với nhau hết sức ăn ý, giống như là đang diễn tập vậy.

Hai người không bị thương chút nào mà đám côn đồ thì đã ngã trái ngã phải.

Tốc độ của họ quá nhanh, nhanh đến mức đám côn đồ chưa kịp phản ứng.

Tên côn đồ cuối cùng cũng đã nằm xuống, hai người lập tức chạy đến cởi trói cho Cố Trường Thanh.

“Tiểu thư, người không sao chứ?”

“Ta không sao, sao hai người tìm chỗ này?”

“May mà có tiểu tử này.”

“Kiến Bình, ngươi đến cứu ta sao?”

“Tiểu thư, là chúng ta cứu ngươi, hắn chỉ tiện đường đi ngang qua thôi.”

Mộc Kiến Bình cười cười, cũng không tranh luận.

Đúng lúc này, mấy tên côn đồ bị Ngụy thúc và Hàn thúc đánh ngã lại đứng lên.

Thân thể của bọn chúng bắt đầu vặn vẹo, tay chân và cổ đã vặn vẹo không còn quy tắc nào.

“Họ Ngụy, ngươi ra tay nhẹ thế à?”

“Đánh rắm, ta đã dùng hết sức rồi, làm sao mà nhẹ được.”

“Vì sao mắt chúng đều biến thành màu vàng kim? Trông chúng có vẻ hơi quái lạ.”

“Vừa rồi bọn họ còn muốn cho ta uống một loại nước thuốc nào đó.” Cố Trường Thanh nói.

“Thằng nhóc, ngươi đưa tiểu thư và con tin đi đi, nơi này giao cho chúng ta.” Ngụy thúc nói.

Đúng lúc này, bỗng nhiên những tên côn đồ này mọc ra hai cái rễ cây ở sau lưng.

Mộc Kiến Bình cau mày.

Mấy tên này làm hắn nhớ đến Nữ Vương và đám Người Siêu Phàm.

Nhưng mà Nữ Vương và đám Người Siêu Phàm lại không có mấy rễ cây này.

Ngụy thúc và Hàn thúc đã xông lên đánh về phía mấy tên côn đồ này.

Bọn họ rất ăn ý xử lý những đối thủ của mình.

Thực lực của hai người cũng không tầm thường, theo Mộc Kiến Bình thì hai người họ ít nhất cũng phải có trình độ đội viên tinh anh trong chiến đội đặc biệt.

Đồng thời kinh nghiệm của họ cũng rất phong phú.

Hai người nhanh chóng đánh ngã mấy tên côn đồ.

“Mấy tên này đang làm gì thế này? Đứng lên để cho chúng ta đánh tiếp một lần nữa à?”

“Có thể do chúng ta xử lý chúng nhanh quá, nên chúng chưa kịp cảm nhận! Cho nên đứng lên để cảm nhận lại một lần.”

Đột nhiên, có thứ gì đó đánh về phía sau lưng của hai người họ.

“Cẩn thận!” Mộc Kiến Bình thấy thế thì vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Ngụy thúc và Hàn thúc cũng phản ứng rất nhanh.

Nhưng mà Ngụy thúc vẫn bị sượt qua phần bụng một chút.

“Ngụy thúc, thúc có sao không?” Cố Trường Thanh vội vàng đi lên xem xét thương thế của Ngụy thúc.

“Ta…ta sắp chết…” Ngụy thúc liên tục ho ra máu.

Hàn thúc đứng bên cạnh thấy thế thì dùng chân đạp Ngụy thúc một cái: “Ngươi chỉ bị thương ngoài da, chết cái rắm.”

Đúng lúc này, mấy tên côn đồ lại đứng lên.

Nhưng mà bọn chúng đã hoàn toàn mất ý thức, chính những rễ cây ở sau lưng đang điều khiển thân thể chúng.

“Bọn chúng còn sống không?” Trên mặt Cố Trường Thanh lộ ra vài phần khủng hoảng.

“Hình như chúng đang bị mấy cái rễ cây đó khống chế.” Mộc Kiến Bình nói ra.

Đúng lúc này, rễ cây của tên côn đồ đứng sau cùng đã bám vào hai bên cửa.

Rễ cây bắt đầu sinh trưởng, đem cửa ra vào bịt lại.

Tên côn đồ này chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn mọi người ở trong khoang, trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị: “Các ngươi, chất dinh dưỡng, đừng hòng, chạy trốn.”

Lúc này, Mộc Kiến Bình từ từ cởi áo khoác ra.

Hàn thúc liếc nhìn Mộc Kiến Bình: “Thằng nhóc, đừng trang bức ở đây, mấy tên này kết hợp lại phải đạt đến trình độ cấp Nửa Thành đấy.”

Hàn thúc vừa nhìn động tác của Mộc Kiến Bình thì biết ngay, thằng nhãi này đang muốn trang bức.

Nhưng trong mắt hắn thì Mộc Kiến Bình chỉ gây thêm phiền mà thôi.

Mộc Kiến Bình đưa ao khoác cho Cố Trường Thanh: “Cầm cái này cản một chút.”

“Là sao?” Cố Trường Thanh hơi mờ mịt.

“Lát nữa có lẽ sẽ hơi nóng.”

Ma lực của Mộc Kiến Bình bắt đầu tràn ra, mà chiếc nhẫn ma pháp trên tay hắn cũng bắt đầu sáng lên.

Đột nhiên, một cột lửa bắn thẳng ra phía ngoài cửa khoang.

Mà tên côn đồ cản đường cũng bị nướng cháy trong nháy mắt.

Ngụy thúc và Hàn thúc nhìn Mộc Kiến Bình đầy ngạc nhiên.

“Thể chất của ngươi không phải là thể chất Tinh Thần sao?”

“Ta có nói là mình có thể chất Tinh Thần à?” Mộc Kiến Bình hỏi ngược lại.

Bình Luận (0)
Comment