Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 289 - Chương 290 - Lợi Ích Che Đậy Hai Mắt

Chương 290 - Lợi ích che đậy hai mắt
Chương 290 - Lợi ích che đậy hai mắt

“Lâm tiểu thư, không còn vướng víu nữa rồi, chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi thôi.” Ôn Hầu mỉm cười nói.

“Ôn tiên sinh, tốt nhất là nên tạm thời nhốt nàng lại.” Lâm Vãn Nguyệt nói ra: “Đừng để tin tức bị lộ ra ngoài.”

“Ta biết.” Ôn Hầu cũng có ý định này.

“Ôn tiên sinh, chắc hẳn ngươi cũng biết giá trị của những sản phẩm này, nếu như ngươi hoặc Mặc Thành có thể nắm giữ được loại công nghệ này, thì sẽ mang lại lợi ích không thể tưởng tượng nổi. Ngươi nghĩ xem, hiện giờ Chính Phủ Thế Giới và Bạch Quỳnh hội đang đánh nhau tối mày tối mặt, nhưng những sản phẩm này thậm chí có thể ảnh hưởng đến cục diện của trận chiến tranh này.”

Con mắt của Ôn Hầu đã bị vô số Bạch tinh tệ che kín.

“Còn nữa, trong tay thủ lĩnh của Thành Phố Ma Pháp có một viên Kim Tinh, tin tức này ngươi biết chưa?”

“Lúc trước cũng có nghe qua, nhưng mà chỉ sợ đó là tin giả mà thôi.” Ôn Hầu hơi do dự rồi nói.

“Là thật.” Lâm Vãn Nguyệt khẳng định.

Ôn Hầu nuốt một ngụm nước miếng, nếu như là thật, thì chỉ với giá trị của viên Kim Tinh này đã cực kỳ to lớn rồi.

“Nhưng mà ta cần trưng cầu ý kiến của Thương hội thành Tinh Bạch đã, bọn họ nói…”

“Thương hội thành Tinh Bạch cũng là một trong những khách hàng của ta.” Lâm Vãn Nguyệt bình thản nói: “Giữa ta và bọn họ, ngươi sẽ tin tưởng ai hơn?”

“Ha ha…tất nhiên là tin tưởng Lâm tiểu thư rồi.” Ôn Hầu nở nụ cười.

Lâm Vãn Nguyệt không có lý do gì để lừa gạt hắn.

Bởi vì hắn và Lâm Vãn Nguyệt không có xung đột lợi ích.

Mặc kệ Thành Phố Ma Pháp có tồn tại Kim Tinh hay không, thì Lâm Vãn Nguyệt cũng không có khả năng thu hoạch được.

Bởi vì trên bản chất, nàng không có một thế lực có sức chiến đấu mạnh mẽ, chỉ là một con buôn tình báo mà thôi.

Mà Ôn Hầu thì là đại biểu cho Mặc Thành, còn cả vòng thương nghiệp của Mặc Thành nữa, hắn và Thương hội thành Tinh Bạch có tồn tại quan hệ cạnh tranh lợi ích.

Đồng thời hai bên đều có sức chiến đấu mạnh mẽ.

Nếu như đổi lại là hắn, thì hắn cũng sẽ không cho Thương hội thành Tinh Bạch một đáp án chính xác.

“Người của ta đã thăm dò được không ít tin tức của Thành Phố Ma Pháp, mặc dù Thành Phố Ma Pháp mới bắt đầu kiến thiết, nhưng bọn họ có rất nhiều kỹ thuật mới, những kỹ thuật này đều có giá trị không tầm thường. Có thể nói, người nào nắm giữ được những kỹ thuật này, thì người đó sẽ có thể nắm giữ được thế giới.”

“Nhưng ta còn nghe nói, sức chiến đấu của Thành Phố Ma Pháp cũng cực kỳ mạnh mẽ.”

“Không sai, bọn họ có một vị cường giả cấp Một Thành, cũng chính là thủ lĩnh của họ, còn có ít nhất ba vị cường giả cấp Nửa Thành, số lượng cấp bậc Tinh Anh cũng rất khả quan. Nếu như không hoàn toàn chắc chắn thì tuyệt đối không nên ra tay với bọn họ, một khi ra tay thì phải có niềm tin tuyệt đối sẽ chiến thắng. Dù sao đắc tội với một cường giả cấp Một Thành là một chuyện rất phiền phức.”

Ôn Hầu gật đầu, hắn rất tán thành với lời nói này của Lâm Vãn Nguyệt.

“Chỉ sợ sức chiến đấu của Mặc Thành không đủ.”

“Nhưng Mặc Thành có tiền.” Lâm Vãn Nguyệt nói ra: “Cái thế giới này có thứ gì mà tiền không mua được sao?”

“Việc này…” Ôn Hầu vẫn hơi do dự.

Đúng như Lâm Vãn Nguyệt nói, Mặc Thành có tiền.

Nhưng nếu muốn phát động một cuộc chiến tranh thì phải đầu nhập một số lượng tài nguyên không hề nhỏ.

Dù đây chỉ là một trận chiến tranh quy mô nhỏ, nhưng vẫn cực kỳ đốt tiền.

Nếu như khi kết thúc có thể lấy được lợi ích thì không nói làm gì.

Nhưng nếu không có lợi ích thì sao?

Vậy thì kiếp sống chính trị của hắn chắn chắn sẽ kết thúc.

“Ta cần phải suy nghĩ một chút.” Ôn Hầu nói.

Lâm Vãn Nguyệt gật đầu, đưa một đạo cụ ma pháp đã chuẩn bị từ trước cho Ôn Hầu: “Ngươi đưa thứ này cho chuyên gia xem đi, bọn họ sẽ cho ngươi đáp án mà ngươi mong muốn.”

Ôn Hầu gật đầu, loại chuyện phát động chiến tranh này, không phải một mình hắn có thể quyết định.

Chuyện này không phải là chuyện tối này ăn cơm ở đâu, vỗ mông một cái là có thể quyết định.

……

“Linh Lung.”

Dư Linh Lung thấy Ôn Hầu đến thì sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Khi nào thì ta có thể rời khỏi nơi này?”

“Rất xin lỗi, Linh Lung, có thể ngươi sẽ phải ở đây thêm vài ngày, ta và đoàn đội của ta còn phải bàn bạc xem có nên đồng ý với lời thỉnh cầu của ngươi hay không.”

“Thế sao?” Dư Linh Lung bỗng kịp phản ứng.

Không đúng, nếu như là chuyện của mình.

Thì dù đồng ý hay không đều không cần phải giam lỏng mình ở đây.

Dư Linh Lung đột nhiên nhớ đến những lời mà Lâm Vãn Nguyệt nói với Ôn Hầu lúc nãy.

“Ngươi muốn tấn công Thành Phố Ma Pháp?”

“Tóm lại, ngươi cứ ngoan ngoãn chờ ở đây đi.”

Ôn Hầu nói xong thì quay người rời đi.

Hắn cũng hơi áy náy, dù sao thì Dư Linh Lung cũng đến để bàn chuyện hợp tác với hắn.

Kết quả hắn lại không nể tình xưa mà giảm lỏng Dư Linh Lung.

Đương nhiên, trước lập trường và lợi ích thì chút tình cảm này không đáng giá nhắc đến.

Bình Luận (0)
Comment