“Nhưng mà trận chiến này, ta không muốn có thương vong, hoặc là giảm thương vong đến mức thấp nhất có thể.” Thư Tiểu Bạch nói ra: “Nhân khẩu của Thành Phố Ma Pháp quá ít, không thể chịu nổi thương vong nữa.”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Nếu như phi đội trên không của Mặc Thành oanh tạc từ trên không, vậy thì chỉ có thể mở ra ma pháp trận phòng ngự từ sớm.”
Thư Tiểu Bạch chìm vào suy nghĩ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nói: “Ngươi thấy chúng ta dùng Huyễn thuật để chế tạo mục tiêu giả thì sao?”
“Ngươi có thể chế tạo ra một ảo ảnh Thành Phố Ma Pháp sao?”
“Ta cần thời gian để chuẩn bị.”
Chiến tranh sắp bắt đầu, Mặc Thành đang chuẩn bị, Thành Phố Ma Pháp cũng đang chuẩn bị cho trận chiến này.
Thư Tiểu Bạch có rất nhiều việc phải làm.
Mặc dù hắn nói sẽ không ra tay.
Nhưng mà Thư Tiểu Bạch vẫn phải làm rất nhiều việc để chuẩn bị cho chiến tranh.
Tất cả những trang bị của nhân viên chiến đấu đều do tự tay hắn luyện chế.
Tất cả dược tề cũng đều do Thư Tiểu Bạch chuẩn bị.
Còn cả ma pháp trận cũng đều do Thư Tiểu Bạch bố trí.
Còn cả rất nhiều những việc lặt vặt linh tinh nữa, dù chỉ là những chuyện nhỏ, nhưng vẫn phải cần đích thân Thư Tiểu Bạch ra tay.
Thời gian gần đây Thư Tiểu Bạch còn bị Tiền Phương mời đi làm huấn luyện viên cho Phòng số 0.
…….
Dư Linh Lung nhìn thấy trên đỉnh đầu có rất nhiều máy bay chiến đấu bay qua bay lại, trong mắt nàng tràn đẩy cảm xúc phức tạp.
Phi đội Thiên Lang! Đây chính là ý nghĩ của thầy giáo đã dạy nàng trở thành phi công.
Khi đó vị thầy giáo này muốn thành lập một phi đội chiến đấu, nhưng xin vài lần đều bị từ chối.
Lần này thì rốt cuộc hắn cũng đã được chấp nhận.
Dư Linh Lung cũng không làm được gì hơn.
Mặc dù Dư Linh Lung cũng không bị đối xử tệ, có một tòa biệt thự độc lập, nhưng mà nàng không có được chút tự do nào, không rời khỏi biệt thự một bước.
Ôn Hầu cũng đến thăm nàng vài lần.
Dư Linh Lung đã thử ngăn cản quyết định ngu xuẩn của Ôn Hầu, nhưng mà Ôn Hầu lại coi lần khuyên của nàng như gió thoảng qua tai.
Tất nhiên, nàng cũng giữ lại ranh giới của mình.
Ôn Hầu hỏi thăm nàng về những việc liên quan đến sức chiến đấu của Thành Phố Ma Pháp, nhưng nàng không để lộ ra một chữ nào.
“Có vẻ như ngươi đã quen thuộc với hoàn cảnh nơi này rồi nhỉ.” Ôn Hầu lại đến, hắn nhìn thấy Dư Linh Lung đang ngẩn người ở trong sân thì nói.
“Nếu như ngươi có thể sống sót quay về, thì ta cũng sẽ để cho ngươi nhấm nháp loại cuộc sống yên tĩnh này.” Dư Linh Lung nhìn về phía Ôn Hầu nói.
“Ha ha… xem ra ta nhất định phải cố gắng, tránh cho sau này lại trở thành tù nhân của ngươi.” Ôn Hầu cười to.
“Có một số việc không phải ngươi muốn tránh là có thể tránh được.” Dư Linh Lung bình thản nói.
Mặc kệ là Ôn Hầu hay Dư Linh Lung, cả hai đều hết sức kiên trì lập trường của mình.
“Chờ chiến tranh kết thúc, ta sẽ đưa ngươi trở lại đống phế tích đó.”
Ôn Hầu vốn nghĩ rằng Dư Linh Lung sẽ chịu thua.
Nhưng mà chuyện hắn mong đợi đã không xảy ra, việc này khiến cho hắn hơi thất vọng.
Ôn Hầu cũng không ở nơi này quá lâu, cuối cùng thì hắn vẫn quyết định rời đi.
“Ôn Hầu.”
Ôn Hầu dừng bước, hắn hy vọng Dư Linh Lung sẽ cúi đầu với mình.
“Có chuyện gì?”
“Đừng lại gần chiến trường, việc này có thể giúp ngươi giữ lại cái mạng nhỏ của mình.”
“Ngươi đang quan tâm ta à?”
“Ta chỉ hy vọng là ngươi sẽ có cơ hội biết vì sao mình thất bại, biết mình đã trêu chọc vào kẻ địch nào mà thôi.”
Dĩ nhiên Ôn Hầu sẽ không nghe những lời này của Dư Linh Lung, hắn tức giận quay người rời khỏi.
Bọn họ đều là người kiên định, người khác càng không hy vọng họ làm cái gì, thì họ bọn lại càng muốn chứng minh rằng mình có thể làm được, hơn nữa còn làm được rất tốt.
Chẳng qua là lần này, Dư Linh Lung thật sự không hy vọng Ôn Hầu sẽ đi.
Bởi vì nếu hắn đi, thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Số binh lực Mặc Thành chiêu mộ lần này phải gấp 100 lần nhân khẩu của Thành Phố Ma Pháp.
Nhâu khẩu của Thành Phố Ma Pháp hiện giờ chỉ khoẳng hơn 1000 người.
Mà binh lực của Mặc Thành phải có đến 100.000 người.
Số người này đại đa số đều chỉ là pháo hôi mà thôi, tác dụng lớn nhất của họ chính là tiêu hao sức chiến đấu của kẻ địch.
Nếu như cường giả của kẻ địch đi xử lý bọn họ, thì cần tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh lực.
Nhưng nếu như không xử lý bọn họ, thì họ sẽ tạo thành lực phá hoại rất lớn.
Những binh sĩ này tồn tại chỉ có ý nghĩa như vậy.
Chiến tranh của tinh cầu Bạch Quỳnh vẫn luôn là như vậy.
Những sức chiến đấu cấp thấp, và binh sĩ bình thường đều chỉ là hàng dùng một lần.
Chủ lực chân chính là những chiến sĩ tinh anh, và cường giả cấp Nửa Thành, Một Thành.
Còn cả Phi đội chiến đấu trên không nữa, tất cả những thứ này đều là ưu thế của Mặc Thành.
Với tài sản của Mặc Thành và dày chuyền sản xuất máy bay ở đây, để cho Mặc Thành có thể xây dựng một Phi đội chiến đấu trên không một cách dễ dàng.
Bất cứ một tòa thành thị nào đều sẽ không chịu nổi 1000 cái máy bay chiến đấu oanh tạc.
Lực phá hoại của 1000 cái máy bay chiến đấu thậm chí còn mạnh hơn cả cường giả cấp Một Thành.