“A Bình, ngươi lại đang chơi trò gì?” Ánh mắt của Mộc Kiến Tân lập tức nhìn chằm chằm vào Mộc Kiến Bình, dường như đang muốn dùng ánh mắt để ép em trai mình đi vào khuôn khổ.
“Chị, nửa đêm rồi mà chị lại nói lung tung gì vậy, có phải là bị ốm rồi không?”
“Nửa đêm ngươi chạy đến chỗ này làm gì?”
Đúng lúc này, trong rừng cây vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Mộc Kiến Bình cau mày, tại sao Thiết Mãng và Huyết Quang lại quay lại?
Vèo vèo----
Huyết Quang và Thiết Mãng nhảy đến trước mặt Mộc Kiến Bình.
Lão Ngô vội vàng kéo hai chị em Mộc Kiến Tân ra sau lưng mình.
“Huyết Quang! Thiết mãng!! Các ngươi thật to gan!” Lão Ngô quát lên: “Biết đây là nơi nào không?”
“Đừng nói nhảm, phía sau có hai con hàng rất kinh khủng.” Huyết Quang hét lên.
“Các ngươi nói lung tung cái gì, nếu muốn khai chiến thì cứ nói thẳng ra.” Giờ phút này Lão Ngô cũng không dám ra tay.
Dù sao hai chị em Mộc Kiến Tân cũng đang ở đây, Lão Ngô không nắm chắc có thể đối mặt được với hai cao thủ.
“A…là…là người một nhà.” Mộc Kiến Bình nói hết sức lúng túng.
“Người một nhà cái gì?” Mộc Kiến Tân và Lão Ngô đều quay sang nhìn Mộc Kiến Bình với ánh mắt nghi ngờ.
“Hai người bọn họ, là người một nhà.” Mộc Kiến Bình nhắc lại một lần.
“Làm sao có thể, một người được Lê gia bồi dưỡng, một người được Nam Long bỗi dưỡng ra được, hơn nữa Huyết Quang còn ám sát ngươi nữa!” Mộc Kiến Tân nói ra: “Có phải ngươi bị hai người bọn họ lừa gạt rồi không?”
“Em trai ngươi mới là kẻ lừa đảo lớn nhất, hắn lừa gạt tất cả mọi người.” Huyết Quang kêu lên: “Tên khốn khiếp này rất xấu.”
“Mộc Kiến Bình! Ngươi nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc thì đây là chuyện gì?” Mộc Kiến Tân trừng mắt nhìn em trai mình.
Nàng cảm thấy hình như mình không hiểu rõ người em trai này.
“Cũng không có gì, chỉ là tình cờ gặp được hai người bọn họ ở trên đường, sau đó ăn bữa cơm rau dưa, rồi chúng ta cảm thấy mình rất hợp nhau, cho nên quyết địn hợp tác.” Mộc Kiến Bình gãi đầu nói.
Huyết Quang và Thiết Mãng đều trợn tròn mắt.
Con hàng này đang nói tiếng người sao?
Ai hợp với ngươi?
Ai muốn hợp tác với ngươi?
Chẳng phải là ngươi uy hiếp hai người chúng ta sao?
Mộc Kiến Tân nheo mắt lại nhìn em trai mình.
“Cho nên, vụ ám sát hôm đó là giả?”
“Là em trai ngươi ra lệnh cho ta làm như vậy.” Huyết Quang lập tức phủi sạch trách nhiệm.
Đúng lúc này, có hai người đệ tử của Lâm gia đi từ trong rừng cây ra.
Chẳng qua là, trên người họ còn đang tỏa ra khí tức kinh người, sau lưng hai người này còn có những sợi rễ đang quơ loạn.
Mộc Kiến Tân nhướng mày, kéo Mộc Kiến Bình chạy về phía trang viên, thuận tiện ra lệnh cho ba người: “Cản chúng lại.”
“Cản cái rắm, chúng ta không chơi nổi hai con hàng này.” Huyết Quang hét to: “Mộc Kiến Bình, ngươi xử lý đi.”
Huyết Quang và Thiết Mãng vừa chiến đấu với hai người này xong.
Kết quả là bị hai người đệ tử Lâm gia này dí xuống đất ma sát.
Hai con hàng này mạnh một cách khác thường, có lẽ không yếu hơn Lâm Hoang ở trạng thái bình thường.
Mộc Kiến Bình hất tay chị gái mình ra.
“Được rồi được rồi, để ta xử lý.”
Mộc Kiến Tân kinh ngạc nhìn em trai của mình.
“Ngươi xử lý cái rắm, ngươi có trình độ gì chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao?”
Huyết Quang và Thiết Mãng càng bó tay, em trai ngươi có trình độ gì, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?
Con hàng này chính là một con hắc mã ở trên đảo Bách Quần, thực lực đen, nội tâm còn đen hơn.
“Tốt, rất tốt, thế mà Mộc gia lại cấu kết với Thiết Mãng và Huyết Quang. Xem ra cái chết của lão tổ Lâm gia chúng ta là âm mưu của Mộc gia các ngươi.” Hai con quái vật rễ cây phát ra âm thanh quái dị.
“Mộc Kiến Bình, hai người này không yếu hơn Lâm Hoang đâu, hơn nữa mấy sợi rễ sau lưng bọn chúng rất khó đối phó.” Huyết Quang nhắc nhở.
“Biết rồi.” Mộc Kiến Bình gật đầu.
Mộc Kiến Tân và Lão Ngô thì mờ mịt không hiểu.
Huyết Quang và Thiết Mãng đều là đại cao thủ đỉnh tiêm.
Vì sao hai người họ lại tin tưởng Mộc Kiến Bình như vậy?
Cảm giác rất không khoa học.
Những sợi rễ sau lưng hai quái vật rễ cây bắt đầu lao đến.
Hai tay của Mộc Kiến Bình bỗng nhiên bắn ra một đạo tia chớp.
Oanh-----
Một quái vật rễ cây lập tức bị tia chớp đánh thủng thân thể, trên ngực hắn hiện lên một lỗ hổng nhìn mà giật mình.
Quái vật rễ cây còn lại thì giật nảy mình.
Lập tức thu hồi lại rễ cây, nhìn Mộc Kiến Bình với ánh mắt cảnh giác.
Mà Mộc Kiến Tân và Lão Ngô thì há hốc miệng.
Bọn họ biết thể chất của Mộc Kiến Bình có thể áp súc không khí.
Nhưng từ khi nào mà áp súc không khí lại có thể tạo ra tia chớp rồi?
Hơn nưa uy lực của tia chớp này còn rất to lớn, không chỉ chọc thủng ngực của quái vật rễ cây mà còn đánh nát cả cái cây đại thụ phía sau hắn.
Mộc Kiến Bình cau mày, con hàng này tuyệt đối không phải cấp Nửa Thành.
Ma pháp hệ Lôi của Mộc Kiến Bình là ma pháp hỗn hợp của hệ Phong và Lôi.
Khi đánh nhau với Lâm Hoang thì hắn đã lĩnh ngộ ra được ma pháp này thông qua bộ trang bị Sứ Giả Nguyên Tố.
Bộ Sứ Giả Nguyên Tố có thể tăng cường lực cảm giác nguyên tố của hắn.
Khiến cho hắn có lý giải siêu hơn đối với ma pháp hệ Phong và Hỏa.
Trải qua mấy ngày thí nghiệm, thì cuối cùng Mộc Kiến Bình cũng lĩnh ngộ được ma pháp hệ Lôi.
Nhưng mà hắn chỉ biết hai cái ma pháp hệ Lôi, một là ma pháp cấp thấp quả cầu sét, hai là ma pháp trung cấp Lôi Bạo.
Uy lực của Lôi Bạo đúng là rất mạnh, nhưng mà còn lâu mới có thể đánh một phát chết luôn một vị cường giả cấp Nửa Thành.
Lực sát thương của hệ Lôi đúng là mạnh hơn các hệ khác một chút, nhưng nếu bàn về lực phá hoại, thì vẫn phải là hệ Hỏa.
Mộc Kiến Bình nghĩ mãi không hiểu, nhưng hệ Lôi có thể tạo thành sát thương lớn như vậy, vẫn là một chuyện rất đáng mừng.