Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 348 - Chương 349 - Quy Hàng

Chương 349 - Quy hàng
Chương 349 - Quy hàng

Mãi cho đến khi thân ảnh của Lục Sinh rời khỏi tầm mắt, thì Hồ Ly và Thu Phong mới nhìn về phía Ngũ Thành đang ngồi.

“Ngũ tiên sinh, ngươi không đi à? Đừng trông cậy vào chúng ta sẽ chở ngươi một đoạn đường.”

Ngũ Thành không phải là trẻ con miệng còn hôi sữa như Lục Sinh, Lục Sinh ở Thành Phố Ma Pháp lâu như vậy mà còn không có chút tình báo hay thông tin nào.

Ngũ Thành biết, hai con hàng trước mặt này chắc chắn là người của Thành Phố Ma Pháp.

Con ma thú ở phía sau kia chính là bằng chứng tốt nhất.

Ngũ Thành không hiểu vì sao người của Thành Phố Ma Pháp lại muốn thả Lục Sinh rời đi.

Có điều mình sẽ không đi được.

Cho nên thành thật một chút thì tốt hơn.

Với lại, hiện giờ Ngũ Thành cảm thấy Thành Phố Ma Pháp sâu không lường được.

Giờ phút này, hắn muốn tiếp xúc với người của Thành Phố Ma Pháp, để xem có xin được một cái chức vụ nào không.

Còn nữa, lúc trước hắn hơi vội vàng nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, thì mới không hiểu, mình chạy ra ngoài làm gì?

Ở ngoài này mình không có công ăn việc làm, còn có một món nợ kếch xù nữa, đi ra làm gì?

“Thu Phong huynh đệ, Hồ Ly huynh đệ, thật ra ta chỉ được Mặc Thành thuê mà thôi, cũng không có tình cảm gì đáng nói cả.”

“Ngũ tiên sinh, ngươi nói chuyện này cho chúng ta làm gì?” Trên mặt hai người Hồ Ly và Thu Phong đều lộ ra nụ cười sâu xa.

Ngũ Thành thấy hơi sợ rồi, nhiệm vụ của Hồ Ly và Thu Phong chỉ là đưa Lục Sinh ra ngoài.

Bây giờ hai người họ đã hoàn thành nhiệm vụ.

Hiện giờ hắn chỉ sợ hai người này thuận tay tiễn hắn lên trời luôn.

“Thu Phong huynh đệ, Hồ Ly huynh đệ, chúng ta nói thẳng đi, ta muốn gặp người sau lưng của các ngươi.”

“Sau lưng chúng ta có ai à?”

Hai người quay lại nhìn về phía sau, hiển nhiên là đang giả ngu.

Ngũ Thành cũng là người từng trải, nên hắn lại nói: “Thu Phong huynh đệ, Hồ Ly huynh đệ, hai người các ngươi đều là người của Mặc Thành đúng không.”

“Ngươi đừng nói lung tung, chúng ta chỉ làm thuê cho Mặc Thành mà thôi, chỉ làm thuê có một lần thôi.” Hai người vội vàng phủi sạch quan hệ.

“Ta cũng thế, có thể nói chúng ta bị bắt làm tù binh trong cùng một trận chiến, nếu vậy thì chúng ta cũng được coi là một đoàn thể nhỏ, bây gờ Thành Phố Ma Pháp đang phát triển rất nhanh, mặc dù hai người các ngươi đã gia nhập Thành Phố Ma Pháp nhưng vẫn không có các mối quan hệ gì đáng nói, nếu như chúng ta có thể tạo thành một đoàn thể nhỏ, thì sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Hồ Ly và Thu Phong trao đổi ánh mắt, sau đó Thu Phong nói: “Ngũ tiên sinh, hãy nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay.”

Đến lúc này Ngũ Thành mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may ra mình đã phân tích đúng.

Bây giờ hắn không có bất kỳ vốn liếng nào để bàn điều kiện.

Cho nên hắn phải nhanh chóng đánh giá tình cảnh của hai người này hiện tại.

Tuy hai người họ gia nhập vào Thành Phố Ma Pháp, nhưng vì là kẻ từ ngoài đến, nên nhất định sẽ không đạt được sự tin tưởng 100%.

Cho nên hiện giờ bọn họ cần nhiều đồng bạn và cảm giảm được tán đồng hơn.

Mà mọi người đều là tù binh trong trận đánh với Mặc Thành, hơn nữa đều chỉ là được thuê đến, nên tất nhiên sẽ thân thiết hơn.

“Lên đây đi.”

Ma thú lại đưa ba người trở về Thành Phố Ma Pháp.

Ngũ Thành cảm thấy hơi khẩn trương, hắn chủ động đầu nhập vào nhưng không biết đối phương có nhận hay không.

Đừng bảo đối phương sẽ cảm thấy mình bất trung bất nghĩa nhé!

Ngũ Thành có thể ung dung đối mặt với bất kỳ cuộc phỏng vấn nào.

Nhưng việc này thì khó hơn phỏng vấn nhiều.

Bởi vì việc này sẽ quyết định công việc và sự ấm no của quãng đời còn lại của hắn.

Có điều, nếu như đối phương không hài lòng với biểu hiện của mình, thì có cho mình một phát lên trời luôn hay không.

“Cừu tiên sinh, chúng ta đã đem người mang về.”

Ngũ Thành nghe thấy Thu Phong nói như vậy thì ngẩn ra, thì ra hai người họ phải đem mình trở về à?

“Vào đi.”

Khi Ngũ Thành đi vào trong phòng, thì thấy Lão Cừu đang biểu hiện ra kiểu: đã chờ rất lâu rồi.

“Cừu tiên sinh, chúng ta ra ngoài trước.”

Ngũ Thành chủ động lên tiếng trước: “Xin chào Cừu tiên sinh, ta là Ngũ Thành, ta không co sơ yếu lý lịch, nhưng mà ta nghĩ thì chắc ngài cũng đã hiểu được tình hình của ta rồi, hiện giờ Thành Phố Ma Pháp đang thiếu người, thiếu tinh anh, mà ta vừa hay là người mà các ngươi cần.”

“Vì sao ngươi cảm thấy chúng ta sẽ cần ngươi?”

“Bởi vì trong chuyện chiến tranh này, thì ta là dân chuyên nghiệp, ta chuyên nghiệp hơn so với ngươi, so với tất cả mọi người ở trong Thành Phố Ma Pháp này.”

“Nhưng mà ngươi vẫn bị chúng ta đánh bại, hơn nữa còn bị chúng ta bắt làm tù binh.”

“Tình báo không đúng, thực lực không đúng, cho nên ta thua, đây là sự thật.” Ngũ Thành cũng không che giấu thất bại của mình, mà thản nhiên đối mặt: “Có điều các ngươi đánh cũng rất xấu xí, đây cũng là sự thật.”

“Cho đến bây giờ chúng ta đều không có thương vong.”

Ngũ Thành lắc đầu nói: “Các ngươi không phải không có thương vong, mà là do các ngươi quá mạnh mẽ, ví dụ như Thư tiên sinh thủ lĩnh của các ngươi, hắn có thể giải quyết đại bộ phận kẻ địch và đại bộ phận chiến đấu, cho nên tất cả nguy hiểm đều đã bị hắn thủ tiêu.”

Hôm đó Ngũ Thành ở trong tù, cũng đã nhìn thấy Ngự Phong Giả che khuất bầu trời kia.

Bình Luận (0)
Comment