Chỉ có Lục Sinh vẫn nói với giọng rất chua: “Ta không cảm thấy kế hoạch vượt ngục này có gì tốt cả, lấy thực lực của ta thì hoàn toàn có thể giết ra ngoài, dù sao thì đám lính canh này cũng không mạnh lắm.”
Ngũ Thành cũng chán chả buồn nói.
Hồ Ly và Thu Phong thì liếc mắt nhìn nhau, rồi dùng ánh mắt nhìn kẻ bại não để nhìn Lục Sinh.
Vượt ngục giết lính canh và không giết lính canh là hai mode hoàn toàn khác nhau.
Nếu như vượt ngục giết lính canh, thì đó chính là mode ác mộng.(mode khó nhất trong game)
Ngũ Thành cũng đã hối hận khi có dính líu quan hệ với Lục Sinh rồi.
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, tên này chính là keo 502, nhưng hắn còn không tự biết.
……
Nơi này cũng không phải là một tòa ngục giam chân chính, ban đầu dây chỉ là một nhà máy.
Nơi bọn họ đang ở thì là ký túc xá của nhân viên.
Còn đám lính canh thì chỉ là cộng tác viên mà thôi.
Cho nên cũng không canh giữ nghiêm cho lắm.
Bốn người vượt ngục không hề có chút khó khăn nào.
Dù sao thì cũng có hai nhân sĩ chuyên nghiệp là Hồ Ly và Thu Phong ở đây.
Nghiệp vụ vượt ngục này hoàn toàn nằm trong phạm vi công việc của hai người họ.
Coi như Ngũ Thành cũng không có chút độ khó nào.
Phiền toái duy nhất chỉ có một mình Lục Sinh.
Khi đó bọn họ còn đang ẩn nấp thì có một lính canh đi ngang qua.
Nếu như không phải Hồ Ly và Thu Phong lôi kéo thì Lục Sinh đã lao ra giết người rồi.
Khi đó tim hai người như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Có thể nói, nếu như lúc đó hai người họ không ấn Lục Sinh xuống, thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi rời khỏi tòa ngục giam, hai người liền Lục Sinh và Ngũ Thành rời đi.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Lục Sinh và Ngũ Thành theo sát phía sau.
Hồ Ly và Thu Phong đều không nói chuyện mà chỉ im lặng dẫn đường.
Mãi cho đến khi chạy đến khi đất trống bên ngoài Thành Phố Ma Pháp, thì hai người mới dừng bước.
Lục Sinh và Ngũ Thành đều nhìn Hồ Ly và Thu Phong với ánh mắt nghi ngờ.
“Giờ thì sao?”
Thu Phong huýt sáo một cái, đỉnh đầu bốn người xuất hiện một cái bóng đen.
Lục Sinh và Ngũ Thành còn tưởng Thu Phong đã phản bội lại mình.
Nhưng khi bóng đen hạ xuống, thì hai người họ phát hiện đó là một con ma thú rất to lớn.
“Đây là?” Ngũ Thành dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thu Phong.
Hồ Ly và Thu Phong đều không giải thích, mà chỉ nói với hai người: “Đi lên đi.”
Ngũ Thành cũng thu hồi lại nghi ngờ, đi theo.
“Đây là năng lực của ngươi à?” Lục Sinh tò mò hỏi.
“Đúng thế.” Thu Phong gật đầu.
Chỉ có Ngũ Thành là yên lặng không nói gì.
Là người đã từng đánh một trận với Thành Phố Ma Pháp.
Hắn cũng đã nghe được một số việc.
Nói ví dụ như…chỉ có người của Thành Phố Ma Pháp, mới có năng lực khống chế Ma thú.
Thu Phong khống chế Ma thú bay lên trên bầu trời.
Khi Lục Sinh và Ngũ Thành bay lên trên không trung, thì họ mới thấy được một cảnh tượng hết sức khó tin.
Hai người họ nhìn thấy được núi sông ở phía xa hơn 100 dặm( xấp xỉ 160km).
Phong cảnh này khiến hai người họ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Khi Ma thú chở bọn họ bay ra khỏi phạm vi của Thành Phố Ma Pháp, thì bọn họ mới phát hiện, tòa thành thị này đang lơ lửng ở giữa không trung.
Dường như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới các ngôi sao.
Dường như bầu trời đang ở ngay trước mắt
Hai người họ cực kỳ chấn động.
Sao người của Thành Phố Ma Pháp lại làm được việc này chứ?
Cho dù là Hồ Ly và Thu Phong cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn động.
“Đây là thật sao?”
Hai mươi phút sau, con Ma thú chở bọn họ mới hạ xuống đất.
Mặc dù lục địa của Thành Phố Ma Pháp rất rộng lớn.
Nhưng ở khoảng cách này thì nó đã bị che dấu bởi đám mây.
Giờ phút này, mấy người bọn họ vẫn chưa tỉnh lại sau cơn chấn động.
Vừa rồi, chính là một bức tranh tuyệt vời nhất mà họ từng được nhìn thấy.
“Được rồi, chúng ta chi đưa các ngươi đến đây thôi, tiếp theo chúng ta sẽ đường ai nấy đi.”
Thu Phong đưa mọi người hạ xuống mặt đất.
“Ah… Thu Phong huynh đệ, ngươi không đi cùng chúng ta sao?”
Ngũ Thành nhìn con Ma thú có thể bay lượn này của Thu Phong.
Có thể nói, thứ này sẽ giúp cho bọn họ rất nhiều.
“Chính xác thì là hai chúng ta sẽ không đi cùng các ngươi.” Hồ Ly nói ra.
Ánh mắt của Lục Sinh lại lộ ra vài phần sát khí.
“Các ngươi muốn đi đâu?” Vẻ mặt Lục Sinh cũng không vui chút nào.
“Chúng ta có mục đích của chúng ta, không cùng đường với các ngươi.”
“Ngươi không biết chúng ta sẽ đi đâu, vì sao lại nói không cùng đường?”
Ngũ Thành nhìn Lục Sinh, người ta đã nói rõ không muốn đi cùng ngươi rồi, ngươi còn cố hỏi để làm gì, đúng là não tàn!
“Thế ngươi muốn đi đâu?” Thu Phong hỏi.
“Gấm Thành!” Lục Sinh nói.
“Không cùng đường.” Thu Phong nói rất dứt khoát.
“Gấm Thành chỉ cách đây hơn 1000 cây số, con Ma Thú này của ngươi có tốc độ rất nhanh, đưa ta đến đó cũng không mất một ngày.”
Thu Phong nhìn Lục Sinh, rồi bình thản nói ra một câu: “Ngu xuẩn.”
“Ngươi nói cái gì?” Lục Sinh bỗng nhiên giận dữ.
“Ta và ngươi rất thân thiết à?”
“Ngươi muốn chết!!?” Lục Sinh nắm chặt nắm đấm.
Đúng lúc này, con Ma thú ở phía sau Thu Phong đã giang rộng hai cánh, toàn thân cũng biến thành màu đỏ sậm, bày ra tư thế chiến đấu.
Lục Sinh bị dọa cho lùi lại vài bước: “Nếu như không phải ta không có vũ khí trong tay, thì hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.”
Hồ Ly và Thu Phong đều nở nụ cười.
Lục Sinh nghẹn đỏ mặt: “Để rồi xem, sau này ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt, Ngũ Thành, chúng ta đi thôi.”
Lục Sinh dứt lời thì thở phì phò rồi quay người rời đi.
Nhưng mà đi được hai bước, thì hắn phát hiện Ngũ Thành không đi theo.
“Ngũ Thành, đi thôi.”
“Đêm nay ta chưa ăn gì, cho nên hai chân đã nhũn ra rồi, không thể đi nổi nữa, hay là ngươi cõng ta đi đường được không?”
“Đừng hòng.” Lục Sinh dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Ngũ Thành, rồi quay người bước đi.