Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 346 - Chương 347 - Chương Này Nhất Định Phải Có Một Tên Ngu Xuẩn!

Chương 347 - Chương này nhất định phải có một tên ngu xuẩn!
Chương 347 - Chương này nhất định phải có một tên ngu xuẩn!

Giờ phút này, Lục Sinh đang ở cùng một chỗ với Ngũ Thành.

Trải qua vài ngày tiếp xúc, Ngũ Thành đã thăm dò ra được lai lịch của tên bá chủ ngục giam này.

Lục Sinh có thể làm bá chủ ngục giam này bởi vì…trong ngục giam chỉ có một mình Lục Sinh.

Ít nhất là trước khi Ngũ Thành và 10000 tù binh của Mặc Thành đến, thì nơi này chỉ có một mình Lục Sinh.

Lúc mới đầu, thậm chí Ngũ Thành còn không dám đến gần Lục Sinh.

Bởi vì người ta đã phải dành riêng một khu vực rộng lớn như này, chỉ để giam giữ một mình Lục Sinh mà thôi.

Điều này chứng tỏ Lục Sinh là một tồn tại cực kỳ đáng sợ.

Cho nên Ngũ Thành đã coi Lục Sinh là một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ nào đó.

Mấy ngày tiếp theo Ngũ Thành đều cẩn thần từng li từng tí.

Mãi cho đến khi Lục Sinh chủ động tìm hắn trò chuyện.

Thật sự Lục Sinh cũng nghẹn đến phát hoảng rồi.

Hắn bị giam cầm trong ngục giam ẩm ướt và rộng lớn này vài tháng rồi, hơn nữa còn không có ai trò chuyện, ngày ngày phải ngủ chung với đám thi thể hôi thối và khó ngửi.

Hiện tại, cuối cùng có một đám người đến, kết quả đám người này còn trốn tránh hắn, khiến cho hắn nghẹn gần chết.

Cho nên hắn mới chủ động tìm Ngũ Thành trò chuyện.

Sau khi Lục Sinh bắn liên thanh, thì Ngũ Thành đã phát hiện ra Lục Sinh chẳng phải nhân vật ghê gớm gì cả.

Mà chỉ là một kẻ lỗ mãng luôn lấy bản thân làm trung tâm mà thôi.

Thực lực thì đúng là cũng khá mạnh.

Nhưng mà lại không có chút kinh nghiệm xa hội nào.

Trên cơ bản thì Ngũ Thành hỏi cái gì, Lục Sinh liền nói cái đó.

Nói dễ nghe một chút thì là chính người thành thật.

Nhưng mà Lục Sinh lại khiến cho người ta cực kỳ chán ghét.

Hắn nói cái gì thì ngươi phải nghe cái đó, ngươi không nghe theo hắn thì hắn sẽ không chơi với ngươi.

Dù sao thì hắn vĩnh viễn đúng.

“Lục Sinh, đêm nay chúng ta sẽ hành động.”

“Đêm nay? Có vội vàng quá không?” Lục Sinh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẫn sàng.

“Chúng ta không thể chờ được nữa, mấy ngày gần đây, lính canh càng ngày càng nhiều, bọn họ đang hoàn thiện tòa ngục giam này, nếu như chúng ta chờ thêm thì mãi mãi sẽ không trốn ra được.”

Đúng lúc này, có hai tù binh khác tiến lại gần.

Hai người này chính là Hồ Ly và Thu Phong, bạn cùng phòng với Ngũ Thành và Lục Sinh.

“Các ngươi muốn vượt ngục đúng không.”

Hai người Lục Sinh và Ngũ Thành giật nảy mình, trong mắt Lục Sinh còn tràn đầy sát khí.

“Ngũ tiên sinh, chúng ta có bản đồ của tòa ngục giam này.”

Ngũ Thành hơi kinh ngạc hỏi: “Các ngươi lấy được bản đồ?”

“Ha ha…chúng ta chính là dân chuyên nghiệp, ta xuất thân từ lính trinh sát, chỉ cần tạo mối quan hệ tốt với lính canh ở đây, là có thể dễ dàng moi được thông tin từ trong miệng họ.”

“Có thể tin được không?” Ngũ Thành thận trọng hỏi.

“Yên tâm đi, tuyệt đối không có vấn đề.”

“Còn có người nào biết đến cái bản đồ này không?”

“Không có, chỉ có hai người chúng ta biết mà thôi, chúng ta chia ra thăm dò từ nhiều tên lính căn khác nhau, sau đó hợp lại thành một cái bản đồ hoàn mỹ.”

“Đưa cái bản đồ này cho chúng ta trước đi.”

Lục Sinh nói ra, ánh mắt nhìn hai người Hồ Ly và Thu Phong đã tràn đầy nguy hiểm.

“Nó nằm trong đầu chúng ta, cho dù chúng ta nói ra thì ngươi có nhớ được không? Nhớ được có biết ứng dụng không?”

“Đi thôi, dù sao chúng ta cũng không nhất thiết phải mang theo hai người này, hai người chúng ta cũng có thể trốn ra được.” Hồ Ly và Thu Phong kề vai sát cánh rời đi.

“Khoan đã, Hồ Ly, Thu Phong.” Ngũ Thành vội vàng kéo hai người lại.

Không hiểu tên ngu xuẩn Lục Sinh này đang nghĩ cái gì.

Hai vị này chính là nhân sĩ chuyên nghiệp, trong cái nghiệp vụ chạy trốn này, bọn họ phải dựa vào Hồ Ly và Thu Phong mới đúng.

Thế mà Lục Sinh lại còn dám giở cái ý định qua sông đoạn cầu này ra, óc của hắn toàn là sh*t sao?

“Hồ Ly, Thu Phong, Lục Sinh không có ý đó đâu, hắn đã ở đây thời gian rất dài rồi, cho nên mới muốn xem là bản đồ của các ngươi có vấn đề gì hay không thôi.”

“Có vấn đề hay không thì tự chúng ta biết, còn cần hắn kiểm tra à?”

“Dù sao đi nữa thì hắn cũng chỉ có ý tốt thôi mà.” Ngũ Thành khôn khéo hơn Lục Sinh nhiều lắm.

Lục Sinh đứng bên cạnh không nói câu nào, nhưng đã nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.

Trong lòng hắn thầm hận, chờ sau khi chạy thoát, sẽ giết chết hai tên khốn không biết điều này.

“Các ngươi có kế hoạch gì không?”

“Các lính canh sẽ thay ca lúc nữa đêm, phía với tường bên trái kia là một góc khuất, lính canh không thể nhìn thấy nơi đó được, chúng ta sẽ leo ra từ nơi đó, sau đó…”

Không thể không nói, Hồ Ly và Thu Phong rất chuyên nghiệp.

Kế hoạch của hai người họ, tuyệt đối không phải Lục Sinh và Ngũ Thành có thể so sánh.

Lục Sinh và Ngũ Thành đã bàn luận nhiều ngày như vậy, mà còn chưa có nổi một kế hoạch vượt ngục hoàn chỉnh.

Nhưng mà Hồ Ly và Thu Phong đã trực tiếp đưa ra một kế hoạch vượt ngục và chạy trốn rất hoàn chỉnh.

Điều này khiến cho Ngũ Thành rất vui mừng, may mà có hai người này, nếu không thì chắc chắn hắn và Lục Sinh sẽ vượt ngục thất bại.

Bình Luận (0)
Comment