Chuyến tàu dừng ở Mặc Thành, Huyết Quang chống theo hai cái quải trượng, đi theo mọi người đi xuống.
“Mộc Kiến Bình, ngươi cmn có thể dìu ta một chút hay không?”
Huyết Quang mắng to Mộc Kiến Bình đang đi ở đằng trước.
“Nếu như ngươi còn muốn đứng thẳng, thì tốt nhất nên khách khí với ông đây một chút.” Mộc Kiến Bình quay đầu lại nhìn Huyết Quang: “Đặc biệt là khi đến gặp lão đại của ta, ngươi nên quản tốt cái miệng của mình.”
“Lão đại của ngươi thật sự là nhân loại à? Chẳng phải trong phim truyền hình và điện ảnh, thì những kẻ biến bản thân thành thể năng lượng, đều làm đám quái vật không có tình cảm sao?”
“Ta đã nói rất nhiều lần rồi, hắn là người, là một người bình thường, hôm đó hắn chỉ dùng một loại khiến cho ý thức của mình hàng lâm mà thôi, thôi bỏ đi, ta không muốn lãng phú nước bọt với bộ óc heo của ngươi.”
“Hắn thực sự có thể chữa khỏi cho ta?”
“Chắc thế, ta cũng không biết.” Mộc Kiến Bình nói.
Kể từ ngày Huyết Quang tiếp nhận ‘Lực lượng tan rã’ của Cố Trường Thanh xong, thì cơ thể của hắn đã hỏng mất, đừng nói đến chiến đấu, mà cả sinh hoạt bình thường cũng không thể tự lo liệu.
Dù sao thì Huyết Quang cũng là một sát thủ đỉnh cấp ở trên đảo Bách Quần.
Hắn không muốn nửa đời sau của mình phải nhờ người khác chùi đít cho.
Hắn muốn tự mình làm.
Có điều Cố Trường Thanh lại nói, hắn đã không cứu nổi rồi.
Mà Mộc Kiến Bình cũng đã sử dụng thế lực của mình ở trên đảo Bách Quần để tìm bác sĩ giỏi nhất cho Huyết Quang rồi.
Kết quả chính là, hắn cần tìm một vị trợ lý sinh hoạt ngay bây giờ.
Mộc Kiến Bình cũng đã thử dùng ma pháp Thánh Quang để trị liệu cho Huyết Quang, nhưng mà kết quả vẫn không khác lắm.
Mộc Kiến Bình cũng không biết sử dụng ma pháp Thánh Quang, hoàn toàn là mượn bộ trang bị Sứ Giả Nguyên Tố, cho nên hiệu quả rất kém.
Nhưng Mộc Kiến Bình cảm thấy Huyết Quang biến thành như vậy, hắn cũng có vài phần trách nhiệm.
Cho nên đã đề nghị Huyết Quang đi theo hắn trở lại Thành Phố Ma Pháp.
Huyết Quang cũng hiểu, có thể chữa khỏi thì là tốt nhất, còn nếu không, thì chỉ có thể ăn bám Mộc Kiến Bình.
Thật ra thì Mộc Kiến Bình cũng hy vọng Cố Trường Thanh sẽ quay về với hắn.
Đáng tiếc là Cố Trường Thanh lại nói, bọn họ đều còn nhỏ, chờ qua vài năm nữa sẽ bàn chuyện cưới xin.
Mộc Kiến Bình cảm thấy, Cố Trường Thanh đang nói hắn nhỏ.
Mộc Kiến Bình và Huyết Quang đi tìm một khách sạn để ở.
Lần này hắn mang không ít tiền ở nhà đi.
Chủ yếu là vì Mộc Kiến Tân cảm thấy, một thân bản lĩnh của em trai mình đều đến từ bộ trang bị Sứ Giả Nguyên Tố.
Cho nên Mộc Kiến Tân cũng muốn đặt mấy bộ.
Mặc dù Mộc Kiến Bình đã nói, bộ trang bị Sứ Giả Nguyên Tố này là hàng định chế, số tiền mà nàng đưa căn bản là không đủ.
Với lại, người không biết ma pháp thì sẽ không thể phát huy ra được uy lực chân chính của bộ trang bị này.
Chẳng qua Mộc Kiến Tân không quan tâm nhiều như vậy, dù sao thì tiền đã đưa, trang bị phải mang về, thế thôi.
Mộc Kiến Bình cũng chỉ đành cầm tiền rời đi.
Mộc Kiến Bình cũng hết cách, chỉ có thể quay về hỏi Thư Tiểu Bạch xem có thể làm một bộ trang bị thích hợp với chị gái mình hay không.
Việc bây giờ cần làm là tìm một phi công để bay về Thành Phố Ma Pháp.
Nhưng Mộc Kiến Bình cũng không vội vàng lắm, mà dẫn Huyết Quang đi ra ngoài ăn cơm.
“Ta đã đến Mặc Thành vài lần, nhưng lần này ở đây có vẻ loạn thế nhỉ.” Huyết Quang lẩm bẩm.
Mặc Thành vẫn luôn rất thái bình, dị thú chưa từng tấn công nơi này.
Gần Mặc Thành cũng đã xuất hiện sào huyệt của dị thú vài lần, nhưng đã bị phát hiện rất nhanh, khi chúng còn chưa kịp lớn mạnh thì đã bị tiêu diệt.
Mộc Kiến Bình cũng cảm thấy Mặc Thành không giống với lúc trước.
Hai người tùy tiện tìm một nhà hàng rồi ngồi xuống, đồ ăn còn chưa bưng lên, thì đã thấy một người đi đến.
“Ngươi là Huyết Quang tiên sinh?”
“Ngươi là?” Huyết Quang không nhận ra người này, chẳng qua đúng là hơi quen mắt.
“Ta là Điền Mậu, làm buôn bán nguồn năng lượng, ngươi quên rồi sao?”
“Ah, thì ra là ngươi.” Huyết Quang dã nhớ ra.
Điền Mậu là đồng bạn hợp tác làm ăn với Nam Long, khi đó Điền Mậu gặp phải vấn đề khó khăn, nên đã tìm Nam Long trợ giúp.
Nam Long lại đem Huyết Quang giới thiệu cho Điền Mậu.
Sau đó Huyết Quang giải quyết vấn đề cho Điền Mậu.
Chính xác hắn là giải quyết người mang đến phiền phức cho Điền Mậu.
“Huyết Quang tiên sinh có nhiệm vụ ở Mặc Thành à?”
“Không phải, ta chỉ đi ngang qua thôi.” Huyết Quang bình thản nói.
Hắn cũng chỉ hợp tác với Điền Mậu một lần, gặp mặt vài lần mà thôi.
Vì thế nên hắn mới không nhận ra Điền Mậu.
Điền Mậu thì lại trở nên nhiệt tình hơn: “Ngươi đang ăn cơm với bạn à, ta ngồi cùng được không?”
Huyết Quang nhìn về phía Mộc Kiến Bình, Mộc Kiến Bình gật đầu.
Vị Điền tiên sinh này có vẻ quá nhiệt tình, không giống với chào hỏi bình thường.
“Huyết Quang tiên sinh có hứng thú nhận một đơn làm ăn hay không?”
“Ta đã không làm sát thủ nữa rồi.” Huyết Quang bình tĩnh nói.
Chủ yếu là vì hắn không làm được, kinh mạch toàn thân của hắn đã bị ‘Lực lượng tan rã’ làm cho tàn phế.
Hiện giờ hắn đi đại tiện, cũng cần phải làm công tác chuẩn bị trước.