(Giới thổi là một cái internet Trung Quốc lưu hành từ ngữ, ý tứ là chỉ không phân xanh đỏ đen trắng, ngốc nghếch thổi phồng, liều mạng an lợi, làm người cảm thấy xấu hổ)
“Lão Cừu, ta có thể triệu hoán Viêm Ma một chút được không?”
“Có thể.” Lão Cừu gật đầu: “Trong thời kỳ chiến tranh, hắn cũng là một món vũ khí trong tay ngươi.”
“Ah…không phải, ta chỉ cần một ít số liệu chuẩn xác hơn mà thôi.”
“Ngươi không cần nói rõ lí do với ta, ta đã nói rồi, trong thời kỳ chiến tranh, ngươi sẽ là quan chỉ huy chỉ kém Thư Tiểu Bạch mà thôi, ta cũng sẽ không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của ngươi, mà chỉ phối hợp với các mệnh lệnh của ngươi. Tất nhiên, mặc dù Thư Tiểu Bạch khá ngu…nhưng hắn luôn tự hiểu lấy mình, từ xưa đến nay hắn sẽ không nhúng tay vào những vấn đề mà hắn không hiểu rõ."
“Cảm ơn ngài đã hiểu cho ta.”
“Có điều, nếu như không phải gọi hắn đến để tác chiến, thì ngươi có thể bảo người gõ chuông ma pháp, không cần khởi động ma pháp triệu hoán.”
“Cái chuông đó không phải để cảnh báo à?”
“Ba tiếng là cảnh báo, một tiếng là gọi hắn đến, trong Thành Phố Ma Pháp còn có rất nhiều thứ ngươi cần phải tìm hiểu.”
“Được rồi, ta hiểu rồi.”
Ngũ Thành cảm thấy rất hài lòng với hoàn cảnh công tác ở Thành Phố Ma Pháp.
Ít nhất thì sau khi ký kết khế ước, Lão Cừu và Thư Tiểu Bạch đều đã đem quyền chỉ huy giao cho hắn.
Không tiến hành cản trở hay nhúng tay vào việc gì.
Choang------
Đại Đầu đang ngủ ngon trong sào huyệt của mình, thì nghe thây tiếng chuông vang lên.
Đại Đầu ngáp một cái, rồi nhảy vào ao dung nham ngâm mình.
Dù sao cũng không phải triệu hoán, nên cũng không cần vội vàng.
Sau khi tắm rửa một lát, cuối cùng thì Đại Đầu mới chui ra khỏi hang động.
Vừa chui ra ngoài, hắn đã thấy trên trời có một mảnh đen kịt.
“Móa! Kia là cái đồ chơi gì vậy?”
Đại Đầu nhìn kỹ lại, thì CMN…
Là Hủy Diệt Giả! Một quân đoàn Hủy Diệt Giả còn nhiều hơn rất nhiều lần trước.
Đại Đầu trực tiếp bị dọa cho đái ra quần, nếu như hắn có quần.
Rống----
Đại Đầu lập tức phóng về phía Thành Phố Ma Pháp.
Nhất định phải chạy trốn…không phải, nhất định phải đi báo cáo!
.......
Ken két----
Máy bay lại truyền ra một âm thanh dị thường.
Tâm trạng của mọi người cũng chập chúng theo độ xóc nảy của máy bay.
“Kiên trì thêm một tiếng nữa đi! Một tiếng nữa là đủ rồi.” Dư Linh Lung âm thầm cầu khẩn.
“Hay là ngươi nghỉ ngơi một lát đi, để ta lái cho.” Mộc Kiến Bình nói.
“Ngươi biết lái cái rắm.” Dư Linh Lung chẳng thèm khách khí.
“Người của Thành phố Ma Pháp đều nóng nảy như các người à?” Huyết Quang hỏi.
“Liên quan gì đến ngươi.” Trong mắt Dư Linh Lung còn có vài phần oán khí.
Nàng là một người sống sờ sờ, còn là cố vấn tài chính của Thành phố Ma Pháp.
Thế mà nàng bị bắt lâu như vậy rồi mà Thư Tiểu Bạch vẫn không đến cứu nàng.
Thật quá đáng! Quá quá đáng!
Dư Linh Lung càng nghĩ thì lại càng giận dữ.
“Linh Lung, ngươi thử nói xem, rốt cuộc thì Thành phố Ma Pháp có cái gì tốt chứ.” Trong giọng nói của vị đại thúc đẹp trai này còn tràn đầy vẻ quan tâm.
“Ngươi cũng ngậm miệng lại, chuyện của ta không cần ngươi lo.”
Đúng lúc này, sắc mặt Dư Linh Lung bỗng nhiên thay đổi.
“Đáng chết, lại đuổi theo rồi sao?”
Trên rada của máy bay xuất hiện rất nhiều điểm sáng màu đỏ.
Thần sắc của mọi người đều thay đổi.
“Không phải đuổi theo chúng ta…” Vẻ mặt của Dư Linh Lung lại thay đổi một lần nữa: “Bọn họ đã điều động tất cả máy bay rồi! Bọn họ sợ chúng ta chạy về mật báo cho nên trực tiếp xuất kích, dự định san bằng Thành phố Ma Pháp rồi.”
“Ngươi xem đi, ta đã nói rồi, Thành phố Ma Pháp này chính là một địa phương tai họa.” Đại thúc đẹp trai bắt đầu lảm nhảm.
“Ngươi không nói lời nào, cũng không ai bảo ngươi câm đâu.”
“Nếu như ngươi thật sự chán ghét cha của ngươi, thì ngươi dứt khoát ném hắn ra ngoài đi, nếu như ngươi không ra tay được thì ra có thể giúp đỡ.” Huyết Quang lại thêm dầu vào lửa.
“Ngươi không nói câu nào, cũng không ai bảo ngươi câm đâu.” Mộc Kiến Bình trừng mắt nhìn Huyết Quang.
Ken két----
Đúng lúc này, máy bay lại chấn động một cái.
Mộc Kiến Bình nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cố lên một chút, sắp đến rồi, đã có thể nhìn…”
Những tia nắng sớm của bình minh đang trải xuống.
Mấy người họ ở trên máy bay có thể nhìn thấy một mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
“Thành phố Ma Pháp đâu?”
“Thành phố Ma Pháp đâu rồi?”
Mộc Kiến Bình và Dư Linh Lung đều nhìn về phía hồ nước với ánh mắt tràn đầy mờ mịt.
“Có phải bay nhầm hướng rồi không?” Mộc Kiến Bình hỏi.
Giờ phút này, Dư Linh Lung cũng suýt nữa cho là mình đã bay nhầm hướng rồi.
Nhưng sau khi nhìn tọa độ trên máy bay thì nàng đã xác định, không sai, chính là chỗ này.
Hơn nữa nhúng ngọn núi và hoàn cảnh ở xung quanh đây đều không sai.
Nhưng mà Thành phố Ma Pháp đâu?
Tạch tạch tạch----
Đúng lúc này, máy bay lại bắt đầu chấn động kịch liệt.
Lần này còn mãnh liệt hơn những lần trước nhiều.
Ngay sau đó, mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy cánh trái có thứ gì đó bị gãy.
Ngay sau đó, máy bay liền mất thăng bằng, bay thẳng xuống mặt hồ phía dưới.
“A…Ta không muốn chết…a…” Đại thúc đẹp trai kêu la thảm thiết.
“Mộc Kiến Bình…nhanh nghĩ cách…”
Lúc này Mộc Kiến Bình cũng bị máy bay xoay tròn làm cho đầu váng mắt hoa.
Có điều hắn vẫn phản ứng rất nhanh, hai tay nắm lấy một thanh sắt.
Rồi bắt đầu truyền ma lực ra ngoài.
Phiêu phù thuật! Phiêu phù thuật…
Mộc Kiến Bình liên tục sử dụng phiêu phù thuật lên máy bay.
Phanh----
Máy bay vẫn nện xuống mặt hồ nước.
Mộc Kiến Bình là người đầu tiên ngoi lên, rồi bám vào máy bay đang trôi nổi trên mặt hồ nước.
Bỗng nhiên, Mộc Kiến Bình cảm thấy chân mình bị thứ gì đó kéo một cái.
Phu----
Huyết Quang và Đại thúc đẹp trai đều nắm lấy cơ thể của hắn để ngoi lên mặt nước.
“Phù phù….suýt nữa thì chết rồi.”
“Giúp ta với…”
Mộc Kiến Bình kéo Huyết Quang lên trước, đang định kéo Đại thúc đẹp trai lên thì bỗng nhiên một bàn tay túm lấy tóc của Đại thúc đẹp trai rồi kéo xuống nước.
Đại thúc đẹp trai kêu la thảm thiết, còn Dư Linh Lung thì ngoi lên mặt nước.
Sau đó lại sử dụng Đại thúc đẹp trai làm đệm để trèo lên cái máy bay.
Mộc Kiến Bình thấy cảnh này thì trợn mắt há mồm.
“Các ngươi là cha con ruột à?”
Nói thật, nếu không có thù diệt cả hộ khẩu thì sẽ không làm được loại chuyện như vậy.
Cuối cùng thì Đại thúc đẹp trai cũng bò lên được máy bay, rồi nằm dài ra thở phì phò phì phò.