Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 361 - Chương 362 - Tin Tức

Chương 362 - Tin tức
Chương 362 - Tin tức

Giờ phút này Huyết Quang và đại thúc đẹp trai vẫn còn trong rung động.

Toàn bộ thế giới chỉ có một tòa thành thị nằm lơ lửng giữa không trung như vậy.

Mộc Kiến Bình thì trực tiếp tìm về tổ chức, bắt đầu thảo luận với các nhân sĩ chuyên nghiệp về việc Thành phố Ma Pháp bay lên không trung.

Thư Tiểu Bạch trở lại Thành phố Ma Pháp thì Dư Linh Lung tìm tới cửa.

“Vì sao ta bị Mặc Thành giam giữ lâu như vậy, mà ngươi không phái người đến cứu ta?”

Đại thúc đẹp trai thì kéo Dư Linh Lung lại, hắn sợ Dư Linh Lung chọc giận Thư Tiểu Bạch.

Khi hắn còn ở Mặc Thành thì đã nghe rất nhiều tin đồn về Thư Tiểu Bạch.

Hắn nghe nói Thư Tiểu Bạch là một kẻ thống trị cực kỳ tàn bạo và máu lạnh.

Thế mà Con gái của mình dám chống đối và chấn vấn Thư Tiểu Bạch, nếu như Thư Tiểu Bạch điên lên thì không ai có thể cứu nổi nàng.

“Thật xin lỗi…Linh Lung còn trẻ nên không hiểu chuyện.” Đại thúc đẹp trai vội vàng giải thích với Thư Tiểu Bạch.

“Bởi vì ngươi không chịu làm thư ký cho ta, nên sống chết của ngươi không liên quan gì đến ta cả.”

Lão Cừu đẩy Thư Tiểu Bạch một cái, rồi đi đến trước mặt Dư Linh Lung nói: “Linh Lung, thật ra chúng ta đã biết chuyện của ngươi từ lâu rồi, Lâm Vãn Nguyệt vẫn luôn báo cáo tin tức liên quan đến ngươi, xung quanh nơi ngươi bị giảm lỏng vẫn luôn có học sinh của học viện Ma Pháp bảo vệ an toàn cho ngươi, chỉ là chúng ta cần thêm vài lí do để sau này có thể tranh thủ nhiều lợi ích hơn khi đàm phán thôi.”

Lâm Vãn Nguyệt? Nữ nhân đó cũng là người của Thành phố Ma Pháp à?”

Dư Linh Lung ngẩn ra một lúc, rất nhanh nàng đã hiểu được rất nhiều chuyện.

Trận chiến tranh này chính là do Thành phố Ma Pháp gây nên.

Thế mà Ôn Hầu lại hài hước cho rằng chính hắn đang khống chế toàn cục.

“Hiện giờ ta rất không vui, vì sao các ngươi không nói cho ta biết chuyện này từ trước?”

“Thật ra khi chúng ta ủy thác Lâm Vãn Nguyệt, thì chúng ta cho rằng nàng sẽ trao đổi với ngươi.”

Tất nhiên là không có chuyện này, nhưng mà bây giờ đẩy trách nhiệm lên đầu Lâm Vãn Nguyệt là tốt nhất.

Để hai nữ nhân này đi cãi cọ với nhau đi.

Dư Linh Lung vẫn cảm thấy rất khó chịu: “Ta…”

“Dư tiểu thư, chúng ta sẽ bồi thường cho những cống hiến to lớn của ngươi đối với Thành phố Ma Pháp.”

“Ta muốn một con Ma thu cao cấp, ngoài ra ta còn muốn một bình bí dược nữa, ta yêu cầu các ngươi đồng ý cho ta học tập bất cứ loại ma pháp nào.”

Dư Linh Lung há miệng rất rộng.

Dù sao mình cũng đã cống hiến rất nhiều.

Mình suýt nữa đã chết ở Mặc Thành cơ mà, mình trung thành can đảm, không bị lợi dụng và không sợ uy hiếp, thà chết chứ không chịu khuất phục, không có bán bất cứ tình báo cơ mật nào của Thành phố Ma Pháp cho kẻ địch.

Mình chính là đại anh hùng của Thành phố Ma Pháp.

Mình chưa bắt Thành phố Ma Pháp phải xây một bức tượng ở quảng trường và lập một tấm bia to để khắc ghi công lao của mình đã là rất khiêm tốn rồi.

Cho nên mình đòi hỏi một chút yêu cầu nhỏ, cũng chẳng có gì là quá đáng cả.

“Có thể.” Lão Cừu mỉm cười nói.

“Ta còn muốn làm người phụ trách việc đàm phán với Mặc THành.”

Đây chính là mục đích thật sự của Dư Linh Lung, nàng chính là một người có thù phải báo như vậy.

Ôn Hầu đã giam lỏng nàng nhiều ngày như vậy, thì nàng phải trả lại hắn gấp trăm lần!

Mình! Dư Linh Lung, nói được thì làm được!

……

Thật ra thì đám máy bay của Mặc Thành cũng không bị tiêu diệt sạch sẽ, dù sao đám phi công cũng chỉ là người bình thường, cũng biết sợ hãi, chứ không giống như đám kỵ sĩ của quân đoàn Hủy Diệt Giả.

Mặc dù không nhiều, nhưng vẫn có mười mấy cái máy bay lao ra khỏi vòng vây của quân đoàn Hủy Diệt Giả.

Mà giờ phút này, Mặc Thành đã trải qua 50 tiếng chờ đợi lo lắng.

Cuối cùng thì Ôn Hầu cũng đã nhận được tin tức từ tiền tuyết.

“Tiên sinh…chúng ta…thua rồi!”

“Tại sao lại thua được?”

“Mấy phi công trốn được về đều bị chấn thương tâm lý, nói năng cũng không rõ ràng lắm. Có người nói là quân đoàn Ma thú của Thành phố Ma Pháp, lại có người nói là quân đoàn Hủy Diệt Giả của thành Tinh Bạch, tóm lại là có một đám quái vật xuất hiện hủy diệt quân đội của chúng ta.”

Giờ phút này Ôn Hầu cũng chẳng muốn biết tại sao lại thua nữa.

Sau khi yên lặng một lát, thì Ôn Hầu ngẩng đầu lên nói: “Vậy thì Thành phố Ma Pháp thì sao? Họ có bị tổn thất nặng nề không?”

Nếu như là lưỡng bại câu thương thì bọn họ sẽ có quyền chủ động hơn khi đàm phán, ít nhất thì cũng không tổn thất quá nhiều.

“Quân đội của chúng ta căn bản chưa đến được Thành phố Ma Pháp…không, chính xác hơn thì là không tìm được Thành phố Ma Pháp.”

“Vì sao lại không tìm được? Nói đùa cái gì vậy, đường bay này đã có từ rất lâu rồi, coi như một người không biết đường, chẳng lẽ mấy nghìn phi công cũng không có ai biết đường à?”

“Những phi công còn sống sốt đã nói, khi bọn họ bay đến tọa độ của Thành phố Ma Pháp thì chỉ có một mảnh hồ rộng lớn chứ không còn thứ gì khác.”

“Đánh rắm! Bọn họ nói lung tung để trốn tránh tránh nhiệp thì có!” Lúc này Ôn Hầu đã giữ được lại vẻ bình tĩnh thong dong nữa rồi, mà chỉ có gào thét cuồng loạn.

Ôn Hầu cảm giác mình đã xong đời!

Kiếp sống chính trị của mình sẽ dừng lại tại đây.

Không, khong chỉ là kiếp sống chính trị.

Nghị hội của Mặc Thành sẽ còn yêu cầu mình chịu trách nhiệm việc khai chiến nữa.

“Dư Linh Lung thì sao? Có bắt được con tiện nhân đó không?”

Trợ lý lắc đầu: “Không…”

Ôn Hầu cảm thấy mình đã trắng tay rồi.

Giờ phút này, Ôn Hầu cảm giác trời đất quay cuồng.

Kết thúc…tất cả đều kết thúc rồi.

Bình Luận (0)
Comment