Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 363 - Chương 364 - Hai Thành Gặp Khó

Chương 364 - Hai thành gặp khó
Chương 364 - Hai thành gặp khó

Mà sau khi Nữ Vương đưa tin cho thành Tinh Bạch.

Thì toàn bộ thành Tinh Bạch đã loạn cả lên.

Trước khi quân đoàn Hủy Diệt Giả xuất chinh, thì tất cả mọi người đều rất hăng hái.

Bọn họ cảm thấy không có bất cứ thế lực nào trên thế giới này có thể chống lại quân đoàn Hủy Diệt Giả cả.

Nhưng mà hiện thực không phát triển theo suy nghĩ của bọn họ.

Lần này cũng giống với quân đoàn Hủy Diệt Giả của Mặc Dương lúc trước, khi đi thì hăng hái, nhưng sau đó liền biến mất không có chút gợn sóng nào.

Lúc này có ai mà không hiểu, tai họa của thành Tinh Bạch sắp giáng xuống rồi.

Như đời trước của Thành phố Ma Pháp là thành Thái Dung bị phá hủy, thì cũng có rất nhiều người đều nhận được tin tức từ trước.

Sau đó bọn họ liền dẫn người nhà trốn đi trong đêm.

Cho dù là Tiêu Bách Ức có ý định ngăn cản.

Nhưng mà sao có thể ngăn cản được đám người này chạy trốn.

Một ngày trước, thành Tinh Bạch còn đang chờ đợi tin thắng lợi.

Nhưng giờ phút này đã biến thành cảnh tượng hỗn loạn trước tận thế.

Phố lớn ngõ nhỏ đều không nhìn thấy một bóng người nào.

Người bình thường thì không dám ra khỏi cửa mà chỉ dám trốn trong nhà.

Về phần kẻ có tiền thì muốn chạy trốn khỏi thành Tinh Bạch.

Oanh-----

Một chiếc máy bay bị đánh rơi xuống, trực tiếp rơi vào trong thành Tinh Bạch, bầu trời cũng đã bị phong tỏa.

Âm thanh của Nữ Vương vang vọng toàn bộ thành Tinh Bạch.

“Trước khi thành Tinh Bạch bị thẩm phán, thì bất cứ ai cũng không thể rời khỏi thành Tinh Bạch.”

……

Mặc Thành cũng đã chìm trong khủng hoảng.

Mà còn hỗn loạn hơn thành Tinh Bạch nhiều.

Nghị hội và chính phủ đã mất quyền kiểm soát Mặc Thành.

Bởi vì những hành vi của Ôn Hầu lúc trước đã chọc giận dân chúng.

Nếu như trận chiến tranh này thắng, thì cái gì cũng đúng.

Nhưng mà trận chiến này đã thua.

Thì tất cả những hành vi của Ôn Hầu đều trở thành chính sách tàn bạo.

Mà đây chỉ một trong những nguyên nhân mà thôi, nguyên nhân chủ yếu chính là 100 nghìn binh lính vẫn đang vị vây ở chiến trường.

Ngoài thành còn có một tồn tại cực kỳ kinh khủng.

Đó đúng là một tồn tại cực kỳ khủng bố.

Quân đoàn zombie và xương khô của La Tâm đang nhìn chằm chằm vào Mặc Thành.

Phải có đến vài chục nghìn bộ xương khô và zombie đã tạo thành một quân đoàn.

Chưa nói đến sức chiến đấu của quân đoàn này ra sao, chỉ cần nhìn cảnh này thôi cũng đã thấy khủng bố rồi.

Điều này cũng khiến cho sự sợ hãi của Mặc Thành đối với Thành phố Ma Pháp leo thăng.

Quân đoàn Vong Linh đã liên tục quấy nhiễu Mặc Thành ba đêm liên tục rồi.

Có điều Mặc Thành vẫn cố gắng phòng thủ được.

Thực tế thì nhiệm vụ của La Tâm chỉ là chế tạo khủng hoảng mà thôi, chứ không phải là công phá Mặc Thành rồi cướp bóc đốt giết.

Người vây khốn đại quân 100 nghìn binh lính là An Nam.

Việc này do Ngũ Thành ra lệnh.

Hiện giờ Thành phố Ma Pháp không thể thu nhận nhiều tù binh như vậy được.

Mà giết thì không thể nào giết sạch được.

Cho nên chỉ có thể vây nhốt.

Đây cũng là một tấm thẻ có thể sử dụng được ở trên bàn đàm phán.

Trong tình hình hỗn loạn như vậy, Dư Linh Lung đã dẫn theo đội ngũ đại biểu cho Thành phố Ma Pháp đi đến Mặc Thành.

…….

Năm ngày trước, Dư Linh Lung chạy trốn vất vả bao nhiêu.

Thì hiện tại Dư Linh Lung hăng hái bấy nhiêu.

Lão Cừu chỉ có một yêu cầu đối với Dư Linh Lung.

Cuồng ngạo, có thể cuồng bao nhiêu thì cuồng bấy nhiêu.

Nếu như nàng có thể trắng trợn cướp đoạt dân nữ ở trên đường cái, thì sẽ còn thưởng thêm cho nàng.

Nữ Vương luôn làm rất tốt ở phương diện này.

Tiếc là Nữ Vương lại đi thành Tinh Bạch rồi.

Khi Dư Linh Lung tiến vào Mặc Thành, thì mấy người lãnh đạo của chính phủ đã đứng ở cửa để nghênh đón nàng.

Dư Linh Lung cau mày một cái: “Đi, chúng ta trở về.”

Đám nhân viên ngây ra, nhưng vẫn không nói gì mà chỉ quay lại đuổi theo Dư Linh Lung.

Một nghị viên họ Trần liền vội vàng tiến lên hỏi: “Khoan đã, Dư tiểu thư, sao lại thế này? Các ngươi không muốn đàm phán nữa à?”

“Ta không nhìn thấy thành ý của các ngươi, xem ra các ngươi muốn đánh thêm một trận nữa, đã như vậy, thì nhà nào đi về nhà nấy đi.”

Vị nghị viên họ Trần này không hiểu lắm, chúng ta không có thành ý sao?

Còn chưa nói cái gì, sao ngươi có thể nhìn ra được chúng ta không có thành ý?

Chúng ta nhiều người ra nghênh đón ngươi như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn không có thành ý sao?

“Dư tiểu thư, không biết thành ý mà ngươi nói là…?”

“Vì sao ta không nhìn thấy quan chấp chính của các ngươi ra đón tiếp ta? Chẳng lẽ hắn cảm thấy ta không có tư cách hay thân phận địa vị không đủ à?”

“Ah…Dư tiểu thư, bởi vì quan chấp chính phát động chiến tranh, đã phạm vào tội nặng nên bị bãi miễn rồi, bây giờ còn chưa có quan chấp chính mới.”

Sắc mặt Dư Linh Lung càng giận dữ hơn: “Ta mặc kệ, ta không nhìn thấy quan chấp chính của các ngươi thì không cần phải đàm phán gì nữa, các ngươi chuẩn bị tâm lí bị hủy diệt đi.”

“Vậy…vậy chúng ta nhanh chóng chọn ra một vị quan chấp chính mới nhé!”

“Ta không cần quan chấp chính mới gì cả, tóm lại là ngày mai, phải cho ta nhìn thấy vị quan chấp chính cũ của các ngươi, dù sao thì hắn cũng là bạn học của ta.”

Tất cả mọi người của Mặc Thành đều quay sang nhìn nhau.

“Giờ phải làm sao đây?”

“Còn có thể làm gì, mời vị kia trở lại chứ sao.”

Bình Luận (0)
Comment