Ngày hôm sau, Dư Linh Lung lại dẫn theo đoàn đội đến.
Lần này, cuối cùng thì nàng cũng đã nhìn thấy Ôn Hầu.
Nói ra thì Dư Linh Lung cũng coi như là là cứu Ôn Hầu.
Dù sao thì nguyên nhân của mọi chuyện là do hắn phát động chiến tranh.
Cho nên hắn bị giam giữ như tội phạm chiến tranh.
Mặc dù không chỉ có một mình hắn phát động trận chiến tranh này.
Nhưng nhất định phải có một người đủ nặng ra gánh chịu tránh nhiệm này.
Tất nhiên Ôn Hầu là một người đủ nặng, ngồi đủ cao.
Cho nên hắn trở thành dê thế tội, đồng thời bị giam giữ.
Thậm chị nếu như không có Dư Linh Lung, thì có lẽ hắn đã bị bí mật xử tử rồi.
Cho nên nói Dư Linh Lung cứu hắn một mạng cũng không sai.
Khoảnh khắc Dư Linh Lung nhìn thấy Ôn Hầu, thì trên mặt nàng liền lộ ra nụ cười xán lạn.
“Ôn Hầu, đã lâu không gặp, ồ không đúng…mới có năm ngày mà thôi, sao ngươi tiều tụy nhiều thế.”
Ôn Hầu nở một nụ cười rất gượng ép: “Linh Lung, mời vào bên trong.”
“Chẳng lẽ bên trong có mai phục à? Sau đó lại giam lỏng ta?”
“Không có.”
“Vậy thì ta yên tâm.” Dư Linh Lung sóng vai với Ôn Hầu: “Dạo này sao rồi.”
“Tạm được.” Ôn Hầu bĩnh tĩnh nói.
Trên thực tế thì hắn không ổn lắm.
Hắn đã mất đi tất cả trong vòng một đêm, thậm chí còn biến thành tù nhân.
Cơ thể và tâm lí đều phải chịu áp lực to lớn.
Mãi cho đến khi hắn lại được bổ nhiệm làm quan chấp chính một lần nữa.
Đương nhiên, chỉ là danh nghĩa mà thôi.
Hiện giờ người mà hắn không muốn đối mặt nhất chính là Dư Linh Lung.
Chỉ mới vài ngày mà thân phận của hắn và Dư Linh Lung đã đổi chỗ cho nhau.
Đúng lúc này, một bóng đen lướt qua đỉnh đầu đội ngũ, rồi trực tiếp hạ xuống trước mặt họ.
Tất cả mọi người đều giật nảy mình, nhìn kỹ lại thì đây là một con ưng màu đen rất to lớn.
Con ưng màu đen hạ xuống trước mặt Ôn Hầu rồi tỏa ra một luồng khí thế rất lăng lệ.
Ôn Hầu bị dọa sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.
Dư Linh Lung thì thản nhiên vỗ vỗ vào con ưng màu đen này: “Hắc Ảnh, ai bảo ngươi đến đây, mau trở về đi.”
Con ưng được gọi là Hắc Ảnh này liền vỗ cánh bay đi.
Chủ nhân quá kỳ lạ, rõ ràng gọi mình đến, sau khi mình đến thì nàng lại hỏi ai bảo ngươi đến, quá khó hiểu.
Dư Linh Lung quay đầu mỉm cười, trong giọng nói còn có vài phần xin lỗi: “Thật xin lỗi, Ngự Sủng của ta dọa ngươi sợ rồi à?”
Giờ phút này Ôn Hầu vẫn còn sợ hãi không thôi.
“Đó…đó là cái gì?”
“Ah, đó là một loại Ma thú cấp cao, tên là Ám Ảnh Chi Kiêu, à đúng rồi…nó còn ăn thịt người nữa.”
……
Trận chiến tranh này đã thực sự kết thúc.
Tuy rằng còn cần một số chuyện cần xử lý nữa.
Nhưng các cư dân của Thành phố Ma Pháp đã không cần phải căng cứng thần kinh nữa.
Cùng lúc đó, Thành phố Ma Pháp cũng đã mở truyền tống trận trên dưới.
Cũng chính là truyền tống trận giữa mặt đất và Thành phố Ma Pháp.
Tất nhiên là có thu phú.
Sau khi truyền tống trận được Thư Tiểu Bạch cải tiến, thì một lần truyền tống mất khoảng 3 bạch tinh tệ.
Có điều chỉ thu phí 1 bạch tinh tệ mà thôi, còn 2 bạch tinh tệ còn lại thì sẽ do Thành phố Ma Pháp gánh chịu.
Trên cơ bản thì mỗi một lần truyền tống thì Thành phố Ma Pháp sẽ lỗ vốn 2 bạch tinh tệ.
Thư Tiểu Bạch vẫn đang cố gắng tiến hành cải tiến truyền tống trận.
Cũng may là bây giờ cư dân của Thành phố Ma Pháp khá ít, nên sẽ không tạo thành gánh vác tài chính gì quá lớn.
Lão Cừu dẫn Ngũ Thành đến tìm Thư Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, phát hiện một mỏ Huyết Hồng Thạch cao cấp ở gần thành Tinh Bạch, ngươi có biết chuyện này không?”
“Biết rồi, hàng mẫu cũng đã đưa cho ta rồi, nhưng đây không phải là Huyết Hồng Thạch, mà là Hồng Ngọc, có giá trị hơn Huyết Hồng Thạch nhiều.” Thư Tiểu Bạch nói ra: “Chúng ta nhất định phải nắm chặt mỏ Hồng Ngọc này trong tay.”
“Tiểu Bạch, ngươi thấy nên cho Ngũ Thành trở thành người phụ trách đàm phán với thành Tinh Bạch không?”
“Cũng được, ta thấy Lão Ngũ là người rất có năng lực, hắn đã ra tay thì Mặc Thành tuyệt đối sẽ bị bắt chẹt.”
Ngũ Thành lại đồ mồ hôi, hắn đã nói ngày đó là trùng hợp, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Nhưng mà Thư Tiểu Bạch và Lão Cừu đều không tin, toàn bộ cư dân của Thành phố Ma Pháp cũng không tin.
Tất cả mọi người chỉ tin vào con mắt của mình, bọn họ chỉ tin vào phán đoán của mình.
Hiện giờ Ngũ Thành đã có một ngoại hiệu mới, Quân Thần!
Chỗ tốt của việc này là, dù hắn là kẻ từ ngoài đến nhưng vẫn có uy vọng rất cao trong Thành phố Ma Pháp.
Còn chỗ xấu chính là, hắn biết mình không có năng lực để gánh vác cái ngoại hiệu Quân Thần này.
Việc này khiến cho hắn lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, căn bản không dám tiếp nhận cái danh xưng này.
Mình chỉ là một sĩ quan mà thôi, coi như nói quá lên một chút thì là một sĩ quan cao cấp.
Nhưng mà Quân Thần, thì tuyệt đối khuếch đại.
Mà cho đến bây giờ, hắn vẫn còn chưa đạt được một chiến tích nào cả.
Cho nên trước khi chiến tranh kết thúc, Ngũ Thành hy vọng có thể làm ra một ít cống hiến cho Thành phố Ma Pháp.
Trận đàm phán này cũng mang ý nghĩa chiến tranh đã kết thúc.
Cho nên hắn mới muốn trở thành người phụ trách trận đàm phán này.