Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 366 - Chương 367 - Rất Gần Chân Tướng (2)

Chương 367 - Rất gần chân tướng (2)
Chương 367 - Rất gần chân tướng (2)

Nửa năm nay, Bạch Quỳnh hội chưa từng đặt chân vào được khu Nguyên Thủy.

Nguyệt Tâm chính là một cường giả cấp Một Thành, nàng cũng đã tham dự rất nhiều trận chiến đấu.

Nàng có thể cảm nhận được quyết tâm của Chính Phủ Thế Giới.

Thái độ của Chính Phủ Thế Giới chính là, mặc kệ phải trả giá to lớn đến mức nào, cũng không để cho Bạch Quỳnh hội vượt qua ngọn núi này một bước.

Có điều hai bên đã kích chiến nửa năm, dường như cũng đã cạn sạch sức lực, cho nên ăn ý lựa chọn tạm thời ngưng chiến.

Nguyệt Tâm vẫn trấn thủ ở đây.

Hàng ngày nàng đều nhìn về phía ngọn núi này, suy nghĩ về việc khi nào bọn họ mới có thể thắng lợi.

Lúc nào thì thế giới mới hòa bình.

Đúng lúc này, có một âm thanh cắt đứt suy nghĩ của Nguyệt Tâm.

“Nguyệt Tâm tiểu thư, có một thám tử của chúng ta đã quay lại, hắn yêu cầu đích thân ngài hộ tống hắn quay lại tổng bộ.”

“Thám tử?” Nguyệt Tâm ngẩn ra, một người thám tử lại yêu cầu đích thân mình hộ tống về tổng bộ?

Mặt mũi vị thám tử này lớn thế cơ à?

Hay là mặt mũi của cường giả cấp Một Thành như mình không đáng tiền?

“Đúng vậy, hắn là thám tử trốn thoát từ Thành Thái A, dường như đã thu được một ít tình báo, hắn được thuyền tuần tra của chúng ta cứu lên từ cửa sông.”

“Đưa ta đến chỗ hắn.”

Nguyệt Tâm đi đến nơi thám tử nghỉ ngơi, rồi nhìn vị thám tử ở trước mặt này.

Người thám tử này ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt Tâm rồi nói: “Ta biết ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta, nhưng mà ta chỉ có thể nói cho ngươi biết tên của ta là Chư Như Hải, còn những thứ khác thì không thể trả lời, còn cả những tình báo ta thăm dò được từ Thành Thái A thì ngươi cũng đừng hỏi làm gì, ta chỉ nói cho hội trưởng mà thôi, ngươi cần lập tức hộ tống ta trở về tổng bộ ngay bây giờ.”

“Ha ha, chỉ bằng vào miệng của ngươi, mà đã muốn ta đích thân hộ tống ngươi về tổng bộ à, ngươi đang đùa ta sao?”

Sắc mặt Chư Như Hải lạnh lùng nhìn Nguyệt Tâm: “Ta không đùa với ngươi.”

“Ta cũng không nói đùa với ngươi, hội trưởng đã ra lệnh ta trấn thủ nơi này, nếu như ngươi muốn ta rời khỏi cương vị của mình để hộ tống ngươi về tổng bộ, thì ngươi phải lấy mệnh lệnh của hội trưởng ra đây, hoặc là ngươi phải nói cho ta biết, ngươi đã thăm dò được thứ gì.”

Sắc mặt Chư Như Hải nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Nguyệt Tâm: “Ta đã thăm dò được, kẻ địch chân chính của chúng ta là ai.”

“Kẻ địch của chúng ta? Chẳng phải là Chính Phủ Thế Giới sao?”

“Chính Phủ Thế Giới? Ha ha…” Chư Như Hải cười to: “Đây căn bản chính là một trận âm mưu, một cái bẫy, Chính Phủ Thế Giới cái gì, chẳng qua chỉ là một đám con rối mà thôi, còn cả dị thú nữa, chúng cũng là một đám con rối giống như Chính Phủ Thế Giới mà thôi.”

Nguyệt Tâm cau mày lại, nàng cảm thấy những lời Chư Như Hải vừa nói giống như mê sảng vậy.

“Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?”

“Thế ngươi có xác định, mình đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng để tiếp nhận chân tướng sao?”

……

“Quan chỉ huy tiên sinh, ngươi xác định mình không muốn trở thành Người Siêu Phàm sao? Nếu như ngươi đồng ý trở thành Người Siêu Phàm, thì ta sẽ ban cho ngươi quyền lực gần bằng với ta, địa vị và thân phận của ngươi sẽ còn cao quý khi ở Thành phố Ma Pháp.”

“Ah… thật xin lỗi… ta không có hứng thú.”

“Thật đáng tiếc, ngươi đã bỏ qua cơ hội để có thành tựu phi phàm.” Khuôn mặt Nữ Vương lộ ra vẻ thất vọng.

Ngũ Thành cũng khẳng định lựa chọn của mình.

Nói đùa cái gì, đi theo Nữ Vương cầm nhà cái khi Thư Tiểu Bạch khai chiến với quân đoàn Hủy Diệt Giả thì có tiền đồ gì chứ?

Chỉ cần là người có đầu óc bình thường thì sẽ không làm như vậy.

Huống chi Ngũ Thành còn là người có rất nhiều đầu óc.

“Thời gian gần đây thành Tinh Bạch có động tĩnh gì không?” Ngũ Thành hỏi.

“Ngoại trừ có một ít người muốn trốn ra ngoài, thì cũng không có nhiều động tĩnh lắm.”

Ngũ Thành gật đầu: “Nói cho thành Tinh Bạch biết, ngày mai bắt đầu đàm phán.”

“Sớm thế à?” Nữ Vương hơi thất vọng.

Nàng còn muốn kéo dài hơn một chút.

Để ngày ngày nàng có thể diễu võ dương oai ở thành Tinh Bạch.

Còn người của thành Tinh Bạch căn bản không dám làm gì nàng.

Một khi bắt đầu đàm phán, thì những tháng ngày ngẩng đầu ưỡn ngực đi dạo phố của nàng sẽ một đi không trở lại.

Ngày hôm sau, Ngũ Thành dẫn đội ngũ đàm phán đi vào thành Tinh Bạch.

Nữ Vương và đám học viên của học viện Ma Pháp thì vẫn màn trời chiếu đất như cũ.

Đương nhiên, đây là bọn họ tự nguyện.

Bây giờ, tất cả học viên của học viện Ma Pháp đều đã hóa thân thành thợ mỏ.

Mỗi ngày không đào được vài khối Hồng Ngọc thì toàn thân sẽ không thoải mái.

Kể từ khi họ biết cái đồ chơi này là Hồng Ngọc, còn quý báu hơn cả Huyết Hồng Thạch thì cả đám đều đỏ mắt, ước gì có thể đem tất cả Hồng Ngọc ở đây cất vào trong nhẫn không gian của mình.

Một khi đàm phán kết thúc, thì nơi này sẽ bị Thành phố Ma Pháp thu lại.

Đến khi đó bọn họ sẽ không để tùy tiện đào quáng nữa.

Cho nên tất cả mọi người đều tranh thủ thời gian, dồn tất cả sức lực để đào quáng.

Kể cả Nữ Vương cũng bỏ mặt mũi xuống, mỗi ngày đều cầm theo một cái xẻng, gõ nơi này một chút, đánh nơi đó một chút.

Giá trị của Hồng Ngọc cao hơn 100 lần so với Huyết Hồng Thạch.

Bây giờ họ đào được bao nhiêu thì sẽ thuộc về mình bấy nhiêu.

Đáng tiếc là ngày tháng tốt lành như vậy sẽ sớm kết thúc.

Nữ Vương nghĩ đến đây thì thở ngắn than dài.

Nàng cũng muốn tiếp tục đào như vậy.

Nhưng mà nàng còn phải trở lại học viện Ma Pháp để học tập ma pháp.

Quả nhiên, đào quáng là một công việc rất vui sướng.

Nàng thật sự hy vọng có thể vĩnh viễn không buồn không lo mà đào tiếp.

Bình Luận (0)
Comment