Khi Thư Tiểu Bạch tiến vào thế giới Linh Khí thì hắn mới phát hiện ra, linh khí ở nơi này đậm đặc hơn tinh cầu Bạch Quỳnh gấp trăm lần.
Mà dường như nơi này được linh khí tẩm bổ, nên khắp nơi đều là xanh um tươi tốt, chim hót hoa nở.
Nhưng là nguyên tố ở nơi này lại ít đến thương cảm.
Không phải là không có, mà là ít đến không thể ít hơn.
Đại khái chỉ bằng một phần vạn trình độ bình thường của tình cầu Bạch Quỳnh thôi.
Đến ngay uy lực cả ma pháp cao cấp ở đây cũng biến thành Hỏa Cầu thuật, vậy đừng nói đến cấm chú làm gì.
Ban đầu, Thư Tiểu Bạch định chạy qua đây xem một chút rồi liền trở về nhà.
Kết quả là, có lẽ hắn phải ở đây một quãng thời gian rồi, chờ đến khi tích lũy đủ nguyên tố thì mới có thể về nhà.
Chỉ là linh khí của thế giới này quá dư dả, khiến cho đại não của Thư Tiểu Bạch trở nên không minh thanh tịnh hơn rất nhiều.
Thư Tiểu Bạch thử vận chuyển pháp môn tu tiên trong cơ thể.
Quả nhiên là thông thuận hơn rất nhiều.
Thư Tiểu Bạch lại thử dùng linh khí để phóng skill.
Đáng tiếc là uy lực không mạnh hơn mấy chục lần như thế giới Nguyên tố.
Dĩ nhân Thư Tiểu Bạch cũng biết nguyên nhân.
Ma pháp có thể tăng cường mấy chục lần trong thế giới Nguyên tố là bởi vì khi phòng thích ma pháp thì đều sử dụng nguyên tố.
Nền nồng độ nguyên tố càng cao, thì uy lực ma pháp cũng càng cao.
Mà pháp môn tu tiên của Thư Tiểu Bạch chỉ là vận chuyên linh khí của bản thân, chứ không phải linh khí trong trời đất.
Trừ phi Thư Tiểu Bạch có công pháp có thể dẫn dộng linh khí trong trời đất.
Thư Tiểu Bạch suy đoán rằng, trừ phi linh khí của mình sinh ra cộng minh với linh khí trong trời đất, bằng không thì một cá thể không thể nào sở hữu linh khí trong trời đất được.
Nếu như muốn làm đến trình độ đó, thì ít nhất cũng phải khai thác hệ thống tu tiên đến một độ cao cực cao.
Trước mắt thì Thư Tiểu Bạch khó khăn lắm mới hoàn thiện đến Trúc Cơ kỳ mà thôi.
Dẫn động linh khí trời đất thì phải chờ đến năm nào tháng nào chứ.
Chẳng qua là, khi ở nơi này thì tu vi cuẩ Thư Tiểu Bạch sẽ tăng lên rất nhanh.
Mặc dù ở thế giới này chiêu thức không được tăng cường uy lực, nhưng mà tốc độ tu luyện lại cực nhanh, thế giới Nguyên tố không có điều này.
Thế giới Nguyên tố của thể phóng to skill, còn thế giới linh khí thì có thể tăng tốc độ tu luyện.
Thư Tiểu Bạch một bên tu luyện, một bên suy nghĩ đến chuyện Kết Đan đằng sau Trúc Cơ.
Đồng thời cũng sử dụng biện pháp sản xuất thô sơ để tụ tập nguyên tố.
Thuận tiện còn bắt đầu luyện chế pháp bảo.
……
Thư Tiểu Bạch đã ở thế giới này 10 năm.
Thế mà nguyên tố vẫn chưa đủ, chuyện này khiến cho Thư Tiểu Bạch rất đau đầu.
Nếu như dựa theo tiến độ này, thì có lẽ phải 10 năm nữa hắn mới về được nhà.
Thư Tiểu Bạch rời khỏi hang núi, hắn đã làm dã nhân 10 năm ở đây rồi.
Thư Tiểu Bạch vừa nhìn cửa hang vừa ăn nốt chỗ thịt nướng.
Thật sự là không thấy ngon miệng.
Một năm sau khi đến đây, quần áo của Thư Tiểu Bạch đã rách bươm, lôi thôi lếch thếch, chứ đừng nói đến vệ sinh.
Dù sao thì các lễ nghi của xã hội văn minh đã không còn chút nào.
Thư Tiểu Bạch gãi gãi cái mông.
Hắn đang suy nghĩ xem mình có nên tìm đầm nước để tắm rửa hay không.
Thôi bỏ đi, nửa tháng trước vừa tắm rồi.
Mùi cơ thể vẫn chưa nặng lắm, cho nên để nửa tháng nữa rồi tắm cũng được.
Đúng lúc nafym Thư Tiểu Bạch nghe thấy tiếng thú rít gào ở sau lưng.
Thư Tiểu Bạch quay đầu xem thì thấy một con hổ có đốm xanh đanh gầm thét với mình.
Dã thú ở thế giới này cũng không phải là ma thú, chúng nó cũng không có các loại năng lực của ma thú.
Chẳng qua là chúng được linh khí tẩm bổ nên hung mãnh dị thường.
Với lại, có không ít dã thú đều vô cùng thông mnhf.
Lúc này, con hổ đốm xanh vung móng vuốt lên, ném một đầu hươu qua.
Thư Tiểu Bạch chỉ vào cửa hang rồi nói: “Con của ngươi ở bên trong, tự vào xem đi.”
Không sai, hiện giờ Thư Tiểu Bạch đã lười đi săn.
Cho nên hắn liền bắt cóc con của con hổ đốm xanh này, rồi uy hiếp nó săn mồi cho mình.
Ngày nào mà không săn được mồi, thì ngày đó nó không được gặp con mình, cũng không thể cho con mình ăn.
Cho nên. . . lễ nghĩa liêm sỉ và cả tiết tháo của Thư Tiểu Bạch đều vứt cho chó ăn rồi.
Một lúc lâu sau, hổ đốm xanh mới thăm nom xong rồi chậm rãi đi ra.
Thư Tiểu Bạch vừa nướng xong con hươu, thì ngước mắt lên nhìn con hổ đốm xanh.
“Có muốn ăn không?”
Hổ đốm xanh chần chờ một chút, Thư Tiểu Bạch liền ném một cái chân hươu nướng đến chiếc mặt nó.
“Đừng khách khí với ta, cứ coi như là con mồi tự mình săn được đi!”
Rốt cuộc hổ đốm xanh cũng động miệng.
Đây là lần đầu tiên nó ăn thịt nướng.
Có điều, mùi vị này trái lại để cho nó hơi kinh ngạc.
Thì ra thịt nướng ăn ngon như vậy.
Sau khi ăn xong phần của mình, hổ đốm xanh là nhìn về phía Thư Tiểu Bạch.
Gào!
“Muốn nữa? Có thể. . . ngày mai lại kiếm thêm một ít con mồi về đây!”
Phi!
Trước khi đi con hổ đốm xanh còn nhỏ nước miếng về phía Thư Tiểu Bạch.
Làm cho Thư Tiểu Bạch tức giận đuổi theo nó tận ba con phố.
Ngày hôm sau, hổ đốm xanh lại mang một con mồi đến.
Thư Tiểu Bạch nhìn con mồi đẫm máu trước mặt rồi nghiên cứu nửa ngày.
Cái mông này, bộ ngực này, gương mặt và cả y phục này, chắc chắc là phụ nữ rồi!
Đúng là Thư Tiểu Bạch không biết thế giới này cũng có nhân loại thật!
Nếu như biết thì Thư Tiểu Bạch sẽ không làm dã nhân bao nhiêu năm ở trong núi như vậy.
“Madara, người đón con của mình về đi thôi, coi như trao đổi với cái này, à đúng rồi, ta còn đặt cho nó một cái tên, Hashirama, ngươi có thích không?”
Thư Tiểu Bạch chỉ vào nữ nhân rồi nói, đã có nữ nhân thì còn cần con trai làm gì.
Nhìn vết thương của người này, một là cửa nát nhà tan, hai là thù sâu như biển, Thư Tiểu Bạch rất quen thuộc với phương diện này.
Khẳng định là loại có một đống kẻ thù, vừa ra cửa đã gặp phải mấy cái đòi nợ thuê.
Cho nên, nếu như mình cứu sống người này, nói không chứng người này sẽ ở lại đây để nghiên cứu quá trình tạo em bé với mình.
Thư Tiểu Bạch dốc lòng chữa trị vết thương cho nàng, sau đó băng bó vết thương.
Mặc dù Thư Tiểu Bạch mong đợi nữ nhân này sẽ lấy thân báo đáp.
Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng, kết quả lại là một bàn tay.
Sau đó, nữ nhân này liền nói quang quác một đống thứ mà Thư Tiểu Bạch nghe không hiểu.
Thư Tiểu Bạch hết sức ủy khuất, mình căn bản không hề làm gì nàng mà.
Cởi quần áo của nàng hoàn toàn là do vết thương và nội dung cốt truyện cần mà thôi.
Tuyệt đối không phải vì muốn xem hai đống thịt trắng bóng kia.
Mặc dù Thư Tiểu Bạch nghe không hiểu nữ nhân này đang nói gì.
Chẳng qua là Thư Tiểu Bạch vẫn hiểu đại khái ý đồ của người này.
Nói ví dụ như động tác gặp trở ngại khi tự sát này.
Nữ nhân này tự đụng cho mình đầu rơi máu chảy, kết quả là còn chưa chết.
Nói thật, nếu như nàng quyết đoán hơn, thì không phải là Thư Tiểu Bạch không thể hỗ trợ.
Ngày hôm sau, nữ nhân này thấy bản thân không chết, thì lại bắt đầu nói quang quác không ngừng.
Nói mãi cho đến khi Thư Tiểu Bạch vung một cây thô to dài lên mặt nàng, thì cuối cùng nàng cũng không nói nữa.
Ừm, là một còn rắn vừa mới nướng xong, thật là thơm.
Nữ nhân này nhìn Thư Tiểu Bạch, không ngờ bên trong Mãng Sơn này vẫn còn tồn tại dã nhân.
Chỉ là, dã nhân này trông khá thô kệch, nhưng tính tình lại không xấu.
Cũng may mà hắn gặp được, nếu không thì mình đã bị dã thú ăn thịt rồi.
Chẳng qua là, đến cùng thì dã nhân này sống sót trong Mãng Sơn kiểu gì?
Mỗi con dã thú trong này đều hung ác đến cực điểm.
Coi như chính mình mang theo hai mươi kiếm sĩ mà cũng bị diệt sạch chỉ trong vòng chưa đến nửa canh giờ.
Nữ nhân tu dưỡng thêm hai ngài thì vết thương đã tốt hơn nhiều.
Lúc này nàng mới rời khỏi hang động, đúng lúc nhìn thấy Madara đang ngậm một con mồi đi vào, còn mang theo con trai nhỏ của nó là Hashirama.
Nữ nhân này bị dọa cho trực tiếp chạy vào hang núi.
Sao nữ nhân này lại xúc động như vậy chứ, vết thương vừa mới đỡ thì đã kêu gào rồi, làm cho người ta không thể ngủ nổi.
Thư Tiểu Bạch vuốt vuốt lỗ tai, trong hang núi tiếng vang khá lớn, cho nên tiếng hét của nữ nhân cũng rất vang.
“Câm miệng!”
“Dã nhân, bên ngoài có một con Toan Nghê! Mau nghĩ cách thoát khỏi đây!”
“Ngươi đang nói cái quỷ gì, phiền phức thật, vì sao nữ nhân này lại không biết nói tiếng người chứ?”
“Dã nhân, bên ngoài, gào gào . . .” Nữ nhân cũng rất mệt mỏi, hoàn toàn không có cách nào câu thông với dã nhân này.