Nữ nhân kia và Thư Tiểu Bạch ông nói gà bà nói vịt một lúc lâu.
Đột nhiên, lại có chút im lặng mà cam chịu.
Đúng lúc này, Madara tiến vào.
Nữ nhân kia lại hét hết: “A…a…”
Gào----
Madara phát ra một tiếng rít gào, nữ nhân kia lập tức bị dọa cho im miệng.
Thư Tiểu Bạch đi lên đá cho Madara một cước.
“Kêu kêu em gái ngươi!”
Hai con hàng này, một thú kêu to hơn một người, mà lại đang ở trong sơn động, nên Thư Tiểu Bạch cũng bị tiếng kêu chấn cho hoa mày chóng mặt.
“Ngươi . . . ngươi. . . nó. . . nó!” Nữ phân kia phát hiện, cái dã nhân này đá Toan Nghê, thế nhưng mà Toan Nghê lại không đánh trả.
Cuối cùng thì nữ nhân cũng hiểu ra.
Chẳng trách dã nhân này lại có thể sinh tồn được ở đây.
Thì là ra do con Toan Nghê này đang bảo vệ dã nhân.
Nữ nhân lập tức nảy số.
Nếu như có dã nhân và con Toan Nghê này trợ giúp.
Có lẽ chính mình sẽ có thể tìm được hoa Huyễn Bạch ở trong nơi sâu của Mãng Sơn.
“Dã nhân, đi, chúng ta đi ra ngoài một chút.” Nữ nhân rất lo lắng, không biết có dạy dã nhân này nói tiếng người được không.
……
Thư Tiểu Bạch mở lò đan ra, lần này vẫn luyện được 10 viên Long Hổ đan.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng kêu của nữ nhân kia.
“Dã nhân, dã nhân. . .”
Thư Tiểu Bạch đi ra khỏi hang động.
“Dã nhân, quả nhiên ngươi ở trong này, tại sao ngươi luôn thích chạy vào mấy hang động này vậy?”
Nữ nhân này thật sự không hiểu nổi, khu vực này cực kỳ nguy hiểm, mà nhiệt độ lại rất cao, còn có rất nhiều khí độc, tại sao dã nhân lại luôn thích chạy qua bên này.
Thư Tiểu Bạch mở tay ra, để lộ ra một viên Long Hổ đan: “Muốn hay không? Ăn ăn!”
Thư Tiểu Bạch cũng chưa quen thuộc với ngôn ngữ của thế giới này lắm, nên nói chuyện vẫn chưa lưu loát.
Hắn đi theo nữ nhân này học được một tháng rồi.
Nữ nhân cầm Long Hổ đan lên xem, nhìn trái nhìn phải một lát, rồi liền ném đi.
Cảm giác còn hơi nóng, chắc là một viên đá vừa nhặt ở trong hang động.
“Dã nhân, thứ này không thể ăn được!”
Thư Tiểu Bạch lập tức nhặt lên, mẹ nó, người ở thế giới này cuồng đến thế cơ à.
Đến cả Long Hổ đan mà cũng chê.
Được rồi, ngươi không ăn thì ta ăn.
Thư Tiểu Bạch liền ném viên Long Hổ đan vào trong miệng.
Nữ nhân thật sự hết cách với Thư Tiểu Bạch, sớm muộn gì cũng bị độc chết.
Hầu như tất cả những đồ vật ở khu vực này đều có kịch độc.
“Dã nhân, ngươi có muốn rời khỏi nơi này hay không?”
“Được!” Thư Tiểu Bạch cũng đã không muốn ở lại chỗ này rồi.
Đoạn thời gian trước, Thư Tiểu Bạch nhìn thấy Madara cho Hashirama bú thì còn sẽ miên man bất định.
Cho nên, thật ra thì nữ nhân này cho mình một cái tát cũng không oan.
“Có điều, ngươi có thể dẫn ta đi vào sâu trong Mãng Sơn một chuyến trước không?”
“Nơi đó. . . nguy hiểm.”
Nơi sâu của Mãng Sơn vô cùng nguy hiểm.
Lúc trước, khi Thư Tiểu Bạch mới đến.
Hắn đi dạo khắp nơi trong Mãng sơn, thì còn bị một con dã thú ở nơi sâu làm bị thương.
Thư Tiểu Bạch nghiêng đầu qua nơi khác, xốc miếng da thú đang che mông lên: “Ngươi xem, bị thương này!”
Nữ nhân nhìn Thư Tiểu Bạch với ánh mắt tức giận.
Ai thèm xem mông của ngươi chứ.
“Ta biết rất nguy hiểm, nhưng mà ta nhất định phải đi!”
Thư Tiểu Bạch lộ ra vẻ do dự, lần này sẽ không có mấy ngàn có dã thú cùng vây công mình như lần trước chứ?
Có điều, mười năm nay mình cũng tiến bộ không ít, dù gặp mấy ngàn con dã thú thì chắc là cũng chơi được.
Mặc dù vẫn hơi nguy hiểm, nhưng mà đi theo nữ nhân này, thì mình chưa chắc đã là người bị vây.
Nữ nhân kia còn nói thêm: “Mang Madara theo!”
Cuối cùng, Thư Tiểu Bạch vẫn đáp ứng lời thỉnh cầu của nữ nhân.
……
Thư Tiểu Bạch đi theo nữ nhân đến nơi sâu trong Mãng Sơn.
Madara và Hashirama đi theo bên cạnh hai người, Hashirama hoàn toàn không biết cái gì là sợ hãi, vẫn cứ nhảy nhót tưng bừng.
Ngao----
Khi nghe thấy tiếng sói tru trong rừng sâu, nữ nhân liền căng thẳng toàn thân.
“Là bầy sói Dạ Ảnh!” Trên mặt nữ nhân lộ ra vẻ khủng hoảng.
Nàng không ngờ mình gặp phải loại nguy hiểm kinh khủng nhất này nhanh như vậy.
Bình thường thì sói Dạ Ảnh sẽ kết bè kết đội xuất hiện, ít nhất cũng phải 100 con trở lên.
Đã đừng có một bầy sói Dạ Ảnh cỡ lớn xuất hiện, rồi tàn sát một tòa thành thị vì nguyên nhân không rõ.
200 300 con sói Dạ Ảnh lao vào trong thành thị, mấy triệu người đã mất mạng.
Mà bất cứ một con sói Dạ Ảnh nào, cũng phải cần ít nhất 100 vị kiếm sĩ tinh nhuệ hợp lực mới giết được.
Hơn nữa, còn phải thương vong cực kỳ to lớn mới có thể chiến thắng được.
Hô hấp của nữ nhân trở nên gấp rút, lòng bàn tay và trán đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Thư Tiểu Bạch nói ra: “Không sao đâu, đó là tiếng kêu rút lui khi bầy sói phát hiện nguy hiểm!”
Dù sao Thư Tiểu Bạch cũng đã đánh quan hệ với đám sói này vài lần, cho nên cũng có thể nhận biết được một chút.
Đặc biệt là tiếng kêu rút lui này thì hắn rất rõ ràng.
“Vậy sao? Bầy sói Dạ Ảnh cũng gặp phải nguy hiểm?”
“Trong rừng này có rất nhiều thứ lợi hại hơn bầy sói, không có gì là không thể!”
“Vậy thì tốt. . . không hướng về phía chúng ta là tốt rồi.”
“Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Thư Tiểu Bạch cảm thấy, lúc này nhất định phải biểu hiện ra khí khái nam tử hán đại trượng phu của mình.
Nữ nhân đi một lúc, đúng là không nhìn thấy bày sói xuất hiện tập kích bọn họ.
Điều này cũng làm cho nàng thở phào một hơi.
Nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là nàng hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Giống như Thư Tiểu Bạch đã nói vậy.
Trong khu rừng này có rất nhiều nguy hiểm.
Ao có thể biết được, mình sẽ gặp phải loại dã thú kinh khủng gì ở trong khu rừng này chứ.
Mãng Sơn, chính là một trong những nơi hung hiểm nhất thiên hạ này.
Trong bách thú thập hung, thì Mãng Sơn có tám loại rồi.
Toan Nghê cũng nằm trong thập hung, mà lại là xếp cuối cùng.
Đúng lúc này, Thư Tiểu Bạch bỗng nhiên dừng bước.
“Làm sao vậy?” Nữ nhân quay đầu nhìn về phía Thư Tiểu Bạch.
Dã nhân này đã sinh tồn trong núi rừng không biết bao nhiêu năm thắng, chắc chắn sẽ quen thuộc với nơi này hơn là mình.
Hiện tại hắn dừng lại, có phải là đã phát hiện ra nguy hiểm gì hay không?
Thư Tiểu Bạch đột nhiên chạy đến bên cạnh đầm nước, rồi đưa tay móc xuống dưới.
Một lúc lâu sau, Thư Tiểu Bạch mò lên một thứ ướt sũng, sền sệt, lại vừa mềm vừa trơn.
“Đây là cái gì?” Nữ nhân nhẹ nhàng thở ra.
“Thủy thận!” Thư Tiểu Bạch nói, cái đồ chơi này nhìn rất giống thận, ăn lại rất ngon, mà lại còn cực kỳ bổ.
Mấy con đại mãng xà ở trong đầm nước này cũng rất thích ăn thứ này.
Thư Tiểu Bạch cũng cực kỳ thích ăn thứ này.
Đương nhiên, hắn cũng cực kỳ thích ăn mấy con đại mãng xà ở trong đầm nước này.
Nữ nhân nhìn Thư Tiểu Bạch, lại nhìn thứ vừa nhìn đã biết là không đứng đắn trong tay Thư Tiểu Bạch, lập tức xin miễn cho kẻ bất tài này.
Những ngày gần đây, nàng đã nhìn thấy không ít lần chuyện Thư Tiểu Bạch ném rất nhiều thứ linh tinh vớ vẩn vào trong miệng.
Nơi Mãng Sơn này không chỉ có hung thú hoành hành, mà còn có rất nhiều loại độc vật.
Nhìn cách ăn này của Thư Tiểu Bạch, thì có thể sống đến bây giờ cũng coi như là một kỳ tích.
Hai người xuất phát từ sáng sớm, đi đến khi mặt trời xuống núi, nữ nhân lại phát hiện, dọc đường này bọn họ lại không gặp được một con dã thú nào.
Phải biết, trước đó nàng đã mang theo hơn 20 kiếm sĩ tinh nhuệ tiến vào Mãng Sơn.
Nhưng chỉ nửa tiếng thì toàn quân đã bị diệt sạch.
Lần này nàng đi cả ngày ở trong Mãng Sơn, thế mà lại không gặp được bất kỳ con dã thú nào.
Là chúng no không phát hiện mình ư?
Làm sao có thể, cảm giác của dã thú mạnh hơn nhân loại không biết bao nhiêu lần.
Không có khả năng không thể gặp được.
Nữ nhân nhìn về phía Madara, thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ là vì con Toan Nghê này sao?”
Nếu là như vậy, thì còn có thể hiểu được.
Toan Nghê là một trong mười hung thu, sự đáng sợ đã không phải bàn cãi.
Có điều, không ngờ Toan Nghê lại có hung uy khủng bố như vậy.
Xem ra, xếp hạng thập hung này cũng không hoàn toàn chính xác.
Toan Nghê có thể chấn nhiếp nhiều hung thú như vậy, tuyệt đối có thể đi vào năm vị trí đầu, nói không chừng còn có thể đi vào top 3.