Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 373 - Chương 374 - Liếm Đến Cuối Cùng, Vẫn Ko Có Gì Cả!

Chương 374 - Liếm đến cuối cùng, vẫn ko có gì cả!
Chương 374 - Liếm đến cuối cùng, vẫn ko có gì cả!

Nữ nhân vốn nghĩ là mình sẽ không ngủ được cả đêm, nhưng mà không biết vì sao mà sau nửa đêm đã ngủ thiếp đi.

Sau đó nàng bị đánh thức bởi một mùi thịt nướng.

Sáng ngày ra đã thấy Thư Tiểu Bạch làm thịt nướng rồi.

Không thể không nói, mang theo một dã nhân bên cạnh, giống như mang theo một công cụ biết đi khi đi du lịch dã ngoại vậy.

“Dã nhân, sáng sớm ngươi đã đi săn rồi à?”

Dã nhân chỉ vào Madara: “Nó sắn.”

Nữ nhân nhìn Toan Nghê một chút.

Quả nhiên cũng chỉ có mãnh thú như vậy mới có thể hành động không kiêng nể gì ở đây.

Nếu như mình đi một mình, có lẽ chưa đến một khắc đồng hồ thì đã trở thành hệ tiêu hóa tuần hoàn của nơi này rồi.

Đoạn đường phía sau lại thuận lợi đến mức khiến cho nữ nhân không thể tin tưởng.

Không có một con dã thú nào nhảy ra ngăn cản bọn họ cả.

Mà bóng dám của Thập Hung lại càng không thấy.

Dã thú của Mãng Sơn này chết hết rồi à?

Hay là nói đủ loại nguy hiểm của Mãng Sơn, đều là do những người kia bịa đặt ra?

Không đúng, nếu như là bịa đặt ra, vậy người của nàng mang đến cũng sẽ không chết đơn giản như vậy rồi.

Nhưng mà đúng là nàng không cảm giác được nơi sâu trong Mãng Sơn này có gì nguy hiểm cả.

Hoặc là nói đầu Toan Nghê này có hung uy vô song?

Đột nhiên, nữ nhân dừng bước.

Nàng nhìn thấy một đóa hoa ở trên một vách đá cao mười mấy mét.

Đó chính là Huyễn Bạch Hoa mà nàng vẫn luôn đau khổ tìm kiếm.

Huyễn Bạch Hoa này có thể dùng để chế tạo ra một loại nước thuốc thần lực.

Những chiến sĩ Hạo Thiên của hoàng triều đều được ra đời từ loại nước thần lực này.

Mà trước đây không lâu, gia tộc của nàng cũng thu hoạch được một phương thuốc chế tạo nước thần lực.

Tất nhiên gia tộc cũng muốn đào tạo một hai chiến sĩ Hạo Thiên.

Đến khi đó gia tộc có thể tiến thêm một bước rồi.

Nhưng mà Huyễn Bạch Hoa này chỉ xuất hiện ở chỗ sâu của Mãng Sơn.

Mà Mãng Sơn này là địa phương nào?

Độ nguy hiểm của nó là không ai không biết, không ai không hay.

Trước sau tổng cộng ba nhóm người, không có bất cứ người nào sống sót rời khỏi Mãng Sơn cả.

Bây giờ gia tộc đã đầu nhập quá nhiều tài nguyên và tinh lực vào loại nước thần lực này rồi, cho nên đâm lao phải theo lao.

Nếu như bây giờ từ bỏ chế tạo nước thần lực, vậy tất cả những tài nguyên trước kia đều sẽ đổ sông đổ bể.

Danh dự của gia tộc cũng bị ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng nếu như tiếp tục, vậy cũng chỉ có thể đầu nhập càng nhiều tài nguyên hơn.

Mà Huyễn Bạch Hoa là một bước mà không thể tránh khỏi.

Nữn hân nhìn chằm chằm vào Huyễn Bạch Hoa ở trên vách đó.

Nàng xác định, đây chính là Huyễn Bạch Hoa mà mình muốn tìm.

“Dã nhân, ngươi biết chiến sĩ Hạo Thiên là gì không?”

Thư Tiểu Bạch lắc đầu, hắn mới học được chút ngôn ngữ của thế giới này, nào biết cái gì là chiến sĩ Hạo Thiên.”

“Đó chính là tồn tại có thể lấy một địch ngàn.” Nữ nhân chỉ vào Huyễn Bạch Hoa mà nói: “Chỉ cần lấy được đóa hoa kia, gia tộc bọn ta sẽ có thể có ít nhất một chiến sĩ Hạo Thiên.”

“Ha, vậy ta lấy xuống cho ngươi nhé?”

Nữ nhân gật đầu: “Tốt, ngươi cẩn thận một chút.”

Thư Tiểu Bạch mau chóng leo lên vách đá.

Hai mắt nữ nhân tỏa sáng, hai tay nắm thật chặt, nhìn chằm chằm vào bóng người của Thư Tiểu Bạch, rõ ràng là đang rất khẩn trương.

Khi thấy Thư Tiểu Bạch càng ngày càng gần Huyễn Bạch Hoa, cảm xúc của nữ nhân cũng càng tăng cao hơn.

Gào!

Đúng lúc này, Madara đột nhiên gầm lên một tiếng, rồi bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Lúc này, Thư Tiểu Bạch đã trèo đến bên cạnh Huyễn Bạch Hoa.

Thư Tiểu Bạch liền hái Huyễn Bạch Hoa xuống.

Cả người nữ nhân đều chìm vào trạng thái mừng như điên.

“Dã nhân, mau, ném nó cho ta.”

“Bây giờ sao?”

“Nhanh lên, ném cho ta.”

“Ồ. . .” Thư Tiểu Bạch đang muốn ném Huyễn Bạch Hoa xuống.

Đột nhiên vách đá hơi rung lên.

Thư Tiểu Bạch giác thấy vách đá đang nhúc nhích một chút.

Ngay sau đó, vách đá bỗng nhiên hóa thành một cái mồm đầu máu, đột nhiên cắn nửa người Thư Tiểu Bạch.

“Mẹ kiếp, lại là ngươi. . .”

Lúc này Thư Tiểu Bạch mwoisp hát hiện, vách đá bên cạnh còn có một Nham Giao đang ngụy trang.

Mười năm trước nó cũng từng cắn Thư Tiểu Bạch một cái.

Cái đồ chơi này không chỉ có sức mạnh rất lớn, mấu chốt là còn cực kỳ hèn hạ.

Nó có thể che giấu hơi thở của mình, lại có thể ngụy trang gần như hoàn mỹ.

“Dã nhân. . . mau đưa hoa cho ta.”

Lúc này, một tay khác của Thư Tiểu Bạch đang nắm hoa, đúng là không tiện ra tay lắm.

Hắn liền ném đóa hoa xuống, sau khi nữ nhân nhặt được Huyễn Bạch Hoa, thì lập tức quay người chạy.

Nàng còn thuận tiện quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Thư Tiểu Bạch đã bị Nham Giao kéo vào trong sơn động.

“Dã nhân, rất xin lỗi.”

Nàng đã biết trước, bên cạnh mỗi một Huyễn Bạch Hoa đều có một đầu tuyệt thế Hung thú.

Mà những con hung thú này không được liệt kê trong Thập Hung.

Dường như bọn nó có quan hệ cộng sinh với Huyễn Bạch Hoa, Huyễn Bạch Hoa sẽ giúp chúng ta khỏe và mạnh mẽ hơn dã thú thông thường, mà bọn chúng thì cung cấp bảo hộ cho Huyễn Bạch Hoa.

Nữ nhân đã học qua tất cả tri thức liên quan đến Huyễn Bạch Hoa rồi.

Nên tất nhiên nàng cũng biết loại quan hệ cộng sinh này.

Nhưng mà nàng không ngờ, con hung thú cộng sinh với đóa Huyễn Bạch Hoa này lại có thể là một đầu Nham Giao.

Bình thường thì Nham Giao đứng thứ năm trong Thập Hung, nhưng Nham Giao này lại cộng sinh với Huyễn Bạch Hoa, đây chính là thứ khủng bố nhất mà nàng nhìn thấy.

Cộng thêm năng lực ngụy trang hoàn hảo, đơn giản như hòa làm một thể với vách đá.

Nữ nhân đang cố gắng chạy trốn.

Nàng nhất định phải chạy ra khỏi Mãng Sơn trước khi mùi của Toan Nghê ở trên người chưa hoàn toàn biến mất.

Trước đó, nàng đã tính toán đến chuyện này rồi.

Vì thuận tiện cho việc chạy trốn, nàng vẫn luôn có ý chủ động tiến lại gần Toan Nghê, chính là vì muốn nhiễm mùi trên người nó.

Nhưng khi nàng chạy trốn một mình, nàng liền cảm giác được, càng ngày càng có nhiều ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào nàng.

. . .

Thư Tiểu Bạch bị kéo vào trong động, lại nhìn thấy nữ nhân đang chạy trốn.

Làm sao hắn có thể không biết đây là tình huống gì chứ.

Quả nhiên, liếm cẩu liếm cẩu, liếm đến cuối cùng vẫn không có gì cả.

Chuyện này khiến cho Thư Tiểu Bạch rất thất vọng, mình không làm được Hải Vương thì thôi đi, nhưng làm liếm cẩu mà cũng thất bại như vậy nữa.

Thư Tiểu Bạch liền quay sang nện Nham Giao để trút giận.

Tất cả đều tại con hàng này, nếu không có nó, có lẽ mình còn có thể tiếp tục liếm.

Tê tê!

Nham Giao quay sang kêu với Thư Tiểu Bạch, giọng điệu tràn đầy ý cảnh cáo.

Năm đó, đám hung thú trong Mãng Sơn chúng ta đã phát sinh xung đột kịch liệt với Thư Tiểu Bạch.

Cuối cùng hai bên đạt thành hiệp nghị đình chiến.

Thư Tiểu Bạch không thể tùy tiện tiến vào ranh giới con sông nhỏ kia.

Mà hàng năm bọn chúng sẽ tiến cống cho Thư Tiểu Bạch.

Những năm gần đây, tất cả mọi người đều bình an vô sự.

Mãi cho đến hôm nay, Thư Tiểu Bạch lại chạy đến.

Mà lại còn cướp Huyễn Bạch Hoa của nó để đưa cho nữ nhân kia.

Thư Tiểu Bạch sờ túi, ném cho Nham Giao một viên thuốc: “Đây coi như là đền bù tổn thất cho ngươi.”

Nham Giao hít hà đan dược, nhưng vẫn tràn đầy cảnh giác với Thư Tiểu Bạch.

“Không muốn à? Lần trước, mấy con Độc Giao trong đầm nước suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ huynh đệ vì viên đan dược của ta đấy.”

Nham Giao biết, mặc dù ‘hiệp hội kẻ bị hại’ ở Mãng Sơn có hiệp nghị đình chiến với Thư Tiểu Bạch.

Nhưng Thư Tiểu Bạch cũng thường xuyên chạy đi giao dịch với những còn dã thú và hung thú trong này.

Dưới tình huống không phát sinh xung đột, mọi người vẫn nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua.

“Dù sao mục đích cuối cùng của ngươi cũng là ăn đóa hoa kia, hiệu quả của viên thuốc này chỉ mạnh hơn chứ không yêu hơn, ngươi có muốn hay không?”

Bình Luận (0)
Comment