Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 56 - Chương 56 - Giúp Ta Chào Đội Trưởng Một Câu (3)

Chương 56 - Giúp ta chào đội trưởng một câu (3)
Chương 56 - Giúp ta chào đội trưởng một câu (3)

Ngũ Diệp ko phải ko phòng bị, chỉ có điều lời nói của Thư Tiểu Bạch khiến hắn trong chớp mắt buông lỏng cảnh giác.

Sau lưng của hắn bị đốt cháy, nhào xuống mặt đất ko dậy nổi.

“Thư Tiểu Bạch! ngươi lừa ta………”

“Đây sao có thể tính là ta lừa ngươi, nói đạo lý, đây là nó làm, liên quan gì đến ta?”

Thư Tiểu Bạch đi đến trước mặt Ngũ Diệp, ngồi xổm xuống: “Lại nói chúng ta đã quen biết một thời gian, vẫn chưa chuẩn bị quà cho ngươi bao giờ, cái này tặng cho ngươi.”

Thư Tiểu Bạch kín đáo đưa cho Ngũ Diệp một cái xích chó.

Ngũ Diệp bắt lấy cổ chân Thư Tiểu Bạch, mặt mũi trần đầy dữ tợn nhìn Thư Tiểu Bạch: “ Không có ta…..Ngươi và hơn 200 vạn người của Thái Dung thành sẽ phải bị chôn cùng!”

“Ngươi nhìn lại chính mình một chút, ngay cả ta và Đại Đầu đều ko giải quyết được, ngươi dựa vào cái gì nghĩ mình quan trọng đến như vậy?”

Đại Đầu lao đến, cắn bắp chân Ngũ Diệp.

Ngũ Diệp thì gắt gao nắm lấy cổ chân Thư Tiểu Bạch: “Thư Tiểu Bạch ….. tha cho ta, ta có thể cho ngươi…….”

“Nếu như ngươi là một em gái, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, đáng tiếc ngươi ko phải….., đúng rồi, giúp ta chào đội trưởng một câu.”

……

Rầm rầm rầm------

“Ngũ Diệp đâu? Thư Tiểu Bạch đâu? Bọn hắn đi đâu rồi?”

Trên tường thành, giọng nói Mộc Kiến Bình mang theo vài phần giận dữ.

Bọn hắn chính là lực lượng trung kiên của chiến đội đặc biệt.

Thế nhưng hiện tại cả hai người đều ko thấy.

Tuy rằng Thái Dung thành đã có lam tinh.

Thế nhưng số lượng rõ ràng ko đủ.

Đúng lúc này, một đầu dị thú cỡ lớn xông về phía tường thành.

“Tập trung hỏa lực! Nhắm vào đầu dị thú kia! Đừng cho nó đến gần tường thành……….”

Rầm rầm rầm--------

Thân thể khổng lồ của dị thú dưới sự oanh kích của lam tinh đại pháo, tốc độ vẫn như cũ ko giảm.

Trong nháy mắt tiếp theo, chỗ tường thành Mộc Kiến Bình đang đứng chấn động kịch liệt.

Sau đó tường thành bên cạnh hắn sụp đổ ầm ầm.

Lúc này dị thú khổng lồ cũng đã mất đi sinh cơ.

Thế nhưng phiền toái lớn hơn đã nối gót đến.

Đằng sau là đàn dị thú càng thêm khổng lồ.

Đột nhiên , một con dị thú hướng về phía Mộc Kiến Bình công kích.

Mộc Kiến Bình đưa tay phát ra một cái Pháo Khí(pháo không khí), đánh bay con dị thú đó.

Thế nhưng ngay sau đó lại có hai con dị thú leo lên tường thành.

Mộc Kiến Bình chỉ kịp đánh bay một con, một con khác đã gần ngay trước mắt.

“A Bình!” An Nam cách ko bắt lấy Mộc Kiến Bình, kéo hắn tránh thoát.

Mộc Kiến Bình bật dậy, kích động kêu lên với An Nam: “ Ngươi có biết Ngũ Diệp và Thư Tiểu Bạch đi đâu ko? Bọn hắn đi đâu rồi?”

An Nam sắc mặt rất khó coi lắc đầu.

Nếu nói hai người bọn họ chạy trốn, dường như ko có khả năng.

Nghe nói Ngũ Diệp ở Trường Phong thành đã tắm máu chiến đấu đến một khắc cuối cùng.

Thư Tiểu Bạch tối qua còn dẫn theo bọn họ đoạt lại mỏ lam tinh.

Hoàn cảnh tối qua còn nguy hiểm hơn bây giờ nhiều.

“Bây giờ bọn họ, có thể là đang ở chỗ nào đó quyết đấu đi.”

“Bây giờ còn có cái gì quan trọng hơn phòng thủ thành phố?”

Thời điểm này dị thú đã tràn vào như nước lũ từ đoạn tường thành bị sụp đổ.

Những tân binh bon họ, căn bản là ko ngăn cản được nhiều dị thú như vậy.

Đây là cục diện đoạn tường thành này.

Trên thực tế bốn phía tường thành đều như nhau, tất cả đều thủng như cái sàng.

Phòng thủ Thái Dung thành, triệt để thất bại.

Mộc Kiến Bình phẫn nộ cùng tuyệt vọng đan xen.

Hắn tham gia chiến đội đặc biệt, tuyệt đối ko phải để nhìn thấy một màn này.

Thời điểm này, bất kể là bình dân hay là bình sĩ, đều đang dốc sức đối kháng với dị thú.

Toàn bộ Thái Dung thành đã chìm trong khủng hoảng.

……

Chít chít chít------

Gâu gâu-----------

Tiểu Tiểu Hắc và Tiểu Tiểu Bạch đang hăng hái tắm máu chiến đấu.

Tiểu Tiểu Hắc chui ra từ bóng tối, một ngụm cắn vào đùi của dị thú.

Dị thú mà kịp phản ứng, nó lại lần nữa tiến vào bóng tối.

Tiểu Tiểu Bạch thì tại hoàn cảnh loạn cào cào này, lại càng lộ ra tác dụng.

Hình thể nó quá nhỏ, nhỏ đên mức dị thú căn bản ko thèm để ý đến nó.

Thế nhưng thân hình nho nhỏ, lại chế tạo một sự kiện tử vong kinh khủng.

Lâm Tố cách đó ko xa, hắn mở ra quang hoàn(vòng tròn ánh sáng) của thánh linh thể chất.

Lâm Tố lâm vào một hoàn cảnh rất xấu hổ.

Những ngày này hắn cố gắng tăng cường thực lực của mình.

Hắn muốn thoát khỏi ví trí hỗ trợ của mình.

Hắn muốn giống như Thư Tiểu Bạch, Tiểu Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Hắc trở thành loại hình chiến sĩ tiến công.

Thế nhưng hắn học Rokushiki ko tốt bằng Tiểu Tiểu Hắc và Tiểu Tiểu Bạch, thiên phú ma pháp cũng ko cao như bọn hắn.

Kết quả là, chính thức khai chiến, hắn chỉ có thể dựa vào thánh linh thể chất, xoát một chút tồn tại cảm giác trên chiến trường.

Nhưng ko thể ko nói, năng lực của thánh linh thể chất xác thực vô cùng hữu hiệu.

Đặc biệt là đối với Tiểu Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Hắc lực lượng so ra nhỏ yếu mà nói.

Sức mạnh của bọn hắn được gia tăng rõ ràng.

Chít chít chít------

Lâm Tố quay người bỏ chạy.

Tiểu Tiểu Bạch phát động Đom Đóm.

Rầm rầm rầm-----

Hơn mười đầu dị thú xung quanh bị nổ tung nuốt hết.

Trong mắt Lâm Tố tràn đầy hâm mộ.

Đây mới chính là ma pháp hệ hỏa mà hắn hướng tới.

Nếu như thiên phú ma pháp của mình cao hơn một chút.

Mình có thể thoát khỏi hoàn cảnh xấu hổ này.

Tiểu Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Hắc liên thủ, đã có hơn trăm đầu dị thú bị bọn hắn tàn sát.

Nói thật, Lâm Tố có chút ko dám tin.

Hai tiểu gia hỏa này lại có chiến lực mạnh mẽ đến vậy.

Thiên phú ma pháp hắc ám của Tiểu Tiểu Hắc, thậm chí còn hơn xa người sáng tạo là Thư Tiểu Bạch.

Xuất quỷ nhập thần cái từ này bị hắn phát huy ra vô cùng tinh tế.

Tiểu Tiểu Bạch thì kế thừa hoàn mỹ ma pháp của Thư Tiểu Bạch.

Hơn nữa hắn nhỏ con, mặc dù ko ngừng chế tạo chết chóc, thế nhưng dị thú vẫn như cũ rất dễ dàng xem nhẹ sự tồn tại của hắn.

Chỉ có Lâm Tố, hiện tại hắn bảo vệ bản thân còn khó làm được.

Chỉ có thể nhờ vào sợ bảo vệ của Thư Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Hắc.

Bình Luận (0)
Comment