“Thật cmn đen đủi, là một người.” Cầm đầu là một người có mái tóc giống HKT, vẻ mặt thất vọng nói.
Lâm Tố nhìn đám người, cảm thấy đây là lưu manh côn đồ ở Thái Dung thành.
Mấy người này nhìn thấy rơi vào cạm bẫy của họ là Lâm Tố thì mất đi hứng thú.
“Đại ca, có thể lấy hắn làm mồi nhử, có hắn chúng ta có thể dẫn đến càng nhiều dị thú.”
“Ý kiến hay.” Đại ca HKT hai mắt tỏa sáng nói: “Trói hắn lại.”
Bàn tay Lâm Tố bắn ra một quả cầu lửa, đốt đoạn dây thừng đang thói hai chân mình, sau đó dùng tư thế tiêu sái hạ xuống đất.
Đại ca HKT và đám lưu manh sắc mặt biến đổi.
“Đại ca, có vẻ như hắn có thể chất của hệ chiến đấu.”
Tuy rằng Lâm Tố chỉ hơi biểu hiện một chút, nhưng vẫn rất có lực uy hiếp.
Ít nhất là đối phó với mấy tên lưu manh trước mặt này, đã là quá đủ.
“Đừng sợ, chúng ta nhiều người, hơn nữa chúng ta còn có dị thú, ko cần phải sợ hắn.” đại ca HKT lập tức trấn định nói.
Lâm Tố cau mày, những tên lưu manh này tại sao có thể khống chế được dị thú?
“Xông lên.” Đại ca HKT ra lệnh cho 2 đầu dị thú.
Lâm Tố nghi hoặc nhìn 2 đầu dị thú này, hai đầu dị thú này nhìn qua giống với Ảnh Thú, một loại dị thú cỡ trung.
Thế nhưng hình thể của bọn nó lại nhỏ hơn một chút so với Ảnh Thú.
Hơn nữa trên người có một loại vằn rất kỳ quái, loại vằn này khiến cho hắn nhớ tới những đồ án của ma pháp trận Tận Thế Chi Hoàn mà Thư Tiểu Bạch đã phóng ra.
Đột nhiên, Lâm Tố cảm giác được trên người hai con dị thú truyền đến khí tức của phong nguyên tố.
Sau đó, dị thú bên trái đột nhiên tăng tốc, trong chớp mắt đã nhảy đến trước mặt Lâm Tố.
Lâm Tố kinh hãi, theo bản năng đá ra một cước.
Một cước trúng đầu con dị thú, dị thú ngã trên mặt đất, nhưng ko có bị thương tổn quá lớn.
Một cước đá ra trong lúc vội vàng, sức mạnh vốn cũng ko lớn.
Đầu dị thú còn lại cũng đánh tới.
Lần này Lâm Tố đã có chuẩn bị, ứng phó nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trái một cước, phải một cước, đá văng hai đầu dị thú.
“Đại ca, nhìn qua có vẻ khó chơi.”
Đại ca HKT nhìn Lâm Tố, cảnh giác lùi vài bước sau đó kêu lên: “Tiểu tử, ta cho ngươi một cơ hội,gia nhập Thần Thú tổ của chúng ta, cùng chúng ta thống trị Thái Dung thành, đến lúc đó muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu, cho dù ngươi muốn nữ nhân cũng có thể cho ngươi, nếu như ngươi ko đồng ý, ta sẽ đích thân ra tay, ngươi sẽ phải chết ở đây.”
Lâm Tố nghiêng đầu nhìn lão đại HKT, thống trị tòa thành này?
Chỉ bằng mấy tên lưu manh này?
Cộng thêm hai đầu dị thú này sao?
Chít chít chít------
Lúc này, Tiểu Tiểu Bạch đã chạy vào.
Nhảy lên vai Lâm Tố: “ Đồ đần, chủ nhân, chờ ngươi, trở về.”
“Con chuột đó là sủng vật(vật nuôi) của ngươi sao? Rất xứng với ngươi.” Lão đại HKT mỉa mai nói.
Lâm Tố nhìn lão đại HKT, bởi vì khống chế được hai đầu dị thú, cho nên kiêu ngạo, điên cuồng như vậy sao?
Tiểu Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn về phía lão đại HKT và hai đầu dị thú.
Tuy hắn nghe ko hiểu ngôn ngữ của nhân loại, thế nhưng hắn có thể cảm giác được ác ý của lão đại HKT.
“Đánh bọn hắn, có thể?” Tiểu Tiểu Bạch hỏi.
Lâm Tố gật đầu: “Có thể.” Hắn cũng ko hứng thú bảo vệ mấy cái ngu xuẩn này.
Tiểu Tiểu Bạch nhảy xuống mặt đất, đứng trước mặt hai đầu dị thú.
“Lên, giẫm nát con chuột nhỏ đó.” Lão đại HKT hạ lệnh.
Móng vuốt của hai đầu dị thú lập tức chụp về phía Tiểu Tiểu Bạch.
Bang bang-----
Đầu hai con dị thú bị vỗ một cái thật mạnh, cắm mặt xuống đất.
Tiểu Tiểu Bạch đắc ý đứng trên đỉnh đầu hai con dị thú.
Đây chính là hắn sáng tạo ra từ Rokushiki. Thuấn Kích!
Hầu như mỗi người sau khi học tập Rokushiki, đều sẽ khai phát ra kỹ năng đặc biệt chỉ thuộc về riêng mình.
Thật ra thì Thuấn Kích cũng ko tính là sáng tạo, mà là sau khi hắn sử dụng rất nhiều lần nên đã có đặc tính của riêng mình.
Đám người mắt trừng to, kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu Bạch.
Bọn họ chỉ thấy, Tiểu Tiểu Bạch thoắt ẩn thoắt hiện.
Bời vì tốc độ thật sự quá nhanh.
Nhanh đến mức đôi mặt của bọn họ theo ko kịp.
Về phần động tác của Tiểu Tiểu Bạch, càng là ko nhìn thấy được.
Tiểu Tiểu Bạch chỉ vào lão đại HKT
Chít chít chít----
“Đừng giết chết.”
Lão đại HKT muốn trốn.
Thế nhưng Tiểu Tiểu Bạch lập tức xuất hiện sau lưng hắn.
Sau đó lão đại HKT cảm giác giống như sau đầu mình bị đập một búa.
“Ah đại ca….”
chít chít chít ------
Tiểu Tiểu Bạch hung thần ác sát nhìn về mấy tên lưu manh kêu hai tiếng.
Sau đó Tiểu Tiểu Bạch và Lâm Tố cùng nhau rời đi.
“Làm gì mà lâu thế? Con mồi đâu?” Thư Tiểu Bạch nhìn Lâm Tố tay không mà về liền hỏi.
“Ông chủ, ta vừa thấy một người, dường như hắn có thể khống chế dị thú.”
Thư Tiểu Bạch lộ ra vẻ kinh ngạc: “Khống chế như nào?”
“Không biết.”
Thư Tiểu Bạch cũng ko biết, hắn làm sao có thể biết.