Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 62 - Chương 62 - Càng Là Người Thông Minh Càng Thích Não Bổ (1)

Chương 62 - Càng là người thông minh càng thích não bổ (1)
Chương 62 - Càng là người thông minh càng thích não bổ (1)

Lời nói của Thư Tiểu Bạch cũng chỉ lừa gạt được người ngoài cuộc là Lâm Tố.

Lão Cừu thì nắm giữ ko ít thông tin, hơn nữa còn nghe Mộc Kiến Bình và An Nam nói qua.

Ngày đó Thư Tiểu Bạch và Ngũ Diệp rời đi cùng nhau.

Hơn nữa mãi cho đến đêm hôm đó, hai người đều chưa từng xuất hiện.

Chỉ có sau nửa đêm, Thư Tiểu Bạch mới xuất hiện.

Cho nên hai người hoặc là đấu kiếm(chắc ai cũng hiểu xd), hoặc là đánh nhau.

Nhưng kết hợp với mấy lời đồn gần đây, thân phận của Ngũ Diệp rất đáng hoài nghi.

Thư Tiểu Bạch nằm trên giường mười ngày, mới miễn cưỡng có thể xuống giường đi lại

Lấy thể chất của Thư Tiểu Bạch có 1000 điểm thể lực mà nói.

Hầu như đa số vết thương, trên cơ bản đều có thể khỏi trong một hai ngày.

Thế nhưng Thư Tiểu Bạch nằm 10 ngày mới miễn cưỡng có thể xuống giường đi lại.

Có thể thấy được Tận Thế Chi Hoàn hao tổn mạnh mẽ như thế nào, dường như đã tiêu hao hết toàn bộ tinh khí thần của Thư Tiểu Bạch.

Thư Tiểu Bạch quyết định, sau này tuyệt đối sẽ ko tham dự loại chiến đấu có quy mô như vậy nữa.

Đánh mấy trận như này, chỉ đổi lấy một thân bệnh tật.

Sau này sinh hoạt sau khi kết hôn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Mình chỉ là một cái nghiên cứu viên ưu tú xuất sắc, một cái công nhân bốc vác có tiền đồ vô lượng.

Làm sao lại từng bước đi đến hoàn cảnh như ngày hôm nay đây?

Thân thể thiếu chút nữa hỏng mất, công việc cũng mất, ngay cả đơn vị (chiến đội đặc biệt) cũng ko còn.

Thư Tiểu Bạch khắc sâu kiểm điểm lại bản thân.

……

Sau một tháng nghỉ ngơi, Thư Tiểu Bạch đã triệt để khôi phục.

Hiện tại việc quan trọng nhất là khôi phục nghiên cứu.

Chẳng qua là, bây giờ kết cấu xã hội của Thư Tiểu Bạch đã hoàn toàn tê liệt.

Hệ thống kinh tế cũng tan vỡ theo.

Thiết bị và vật liệu mà sở nghiên cứu của Thư Tiểu Bạch cần đều ko tìm được.

Đương nhiên, bởi vì trận tai nạn này tất cả công ty cũng đã chết.

Sản xuất hoàn toàn bị đình trệ.

Cho nên, ý định của Thư Tiểu Bạch là đi ra ngoài tìm một ít công ty hoặc nhà xưởng.

Thử xem có nhặt được cái gì hay ko.

Đương nhiên, chủ yếu nhất là tìm ít đồ ăn dự trữ.

Lương thực trong nhà đã ko còn nhiều lắm.

Hơn nữa Thư Tiểu Bạch lo lắng, nếu như ko thể khôi phục trật tự xã hội.

Đồ ăn sẽ trở nên khan hiếm.

Cho nên cần phải dự trữ càng nhiều.

Hiện tại trong nhà có mấy miệng ăn.

Thư Tiểu Bạch, Lâm Tố, Tiểu Tiểu Bạch, Tiểu Tiểu Hắc, Lão Cừu, Mộc Kiến Bình, An Nam và cả Đại Đầu.

Lão Cừu thuộc về an hưởng tuổi già, ko có sức chiến đấu gì.

Tuy rằng miễn cưỡng có thể cử động chân tay, thế nhưng đại đa số thời gian, xe lăn chính là công cụ đi bộ của hắn.

Mấy cái còn lại đều là Đại Vị Vương.(dạ dày to, ăn khỏe)

Lâm Tố, Mộc Kiến Bình và An Nam đều là người trẻ tuổi, thân thể đang phát triển, tự nhiên ăn ko ít.

Tiểu Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Hắc hình thể ko to.

Thế nhưng sức ăn hoàn toàn ko thua mấy cái trên.

Về phần Đại Đầu, việc ăn uống của nó ko cần Thư Tiểu Bạch phụ trách.

Vài ngày một lần, nó chạy ra bên ngoài đi một vòng, là có thể giải quyết vấn để ấm no của mình.

Sau đó đa số thời gian còn lại thì nằm phơi nắng trên quảng trường.

Mấy ngày đầu, vừa mới lấy được tự do, nó rất vui vẻ bay loạn khắp nơi.

Nhưng sau đó liền thể hiện ra tập tính lười biếng của động vật, có thể nằm tuyệt đối ko ngồi.

……

Rầm rầm rầm----

Trên đường đi, bọn họ gặp ko ít dị thú.

Trên cơ bản ko cần Thư Tiểu Bạch ra tay.

Tiểu Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Hắc đã trở thành kim bài đả thủ(tay đấm) của Thư Tiểu Bạch.

Lâm Tố lái xe, đem con mồi mà Tiểu Tiểu Hắc và Tiểu Tiểu Bạch thu hoạch được cất lên xe.

Đây ko phải là công việc mà Lâm Tố mong muốn.

Hắn hy vọng mình cũng có thể giống như Tiểu Tiểu Hắc và Tiểu Tiểu Bạch, trở thành chiến lực chủ yếu bên cạnh Thư Tiểu Bạch.

Mà ko phải phụ trách lái xe và khuân vác.

Lúc này, Lâm Tố bống nhiên phát hiện có thân ảnh dị thú ở ngõ hẻm bên trái.

Lâm Tố thấy được lờ mờ hình dáng của nó, ko to lắm.

Chắc là hắn có thể đối phó.

Tuy nói thiên phú của Lâm Tố có chút bình thường.

Nhưng cũng coi như có chút chiến lực.

“Ông chủ, bên kia có một con dị thú, giao cho ta.”

Không cho Thư Tiểu Bạch có thời gian phản ứng, Lâm Tố đã xông vào ngõ nhỏ.

Dị thú kia nhanh như chớp, đã đi vào một căn nhà.

Tuy rằng dị thú ăn thịt người, thế nhưng dị thú cũng là nguồn cung cấp thực vật lớn nhất cho những người còn sống sót.

Cũng ko biết nên nói là may mắn hay là bất hạnh.

Dị thú trong Thái Dung thành vẫn như cũ có rất nhiều.

Lâm Tố lập tức đuổi theo vào căn nhà.

Nhưng khi hắn vừa bước chân qua khỏi cửa, trên dưới lập đảo lộn.

Một sợi dây thừng trói lấy chân hắn, treo ngược lên ko trung.

Sau đó, có mấy người nhảy ra, còn có vài con dị thú.

Chuyện gì đang xảy ra? Những người này là ai?

Vì sao dị thú ko tấn công bọn hắn?

Bình Luận (0)
Comment