Lâm Tố yên lặng nhìn Thư Tiểu Bạch.
Chỉ là ăn vụng của ngươi một chút, cần phải tức giận như vậy sao.
“Tình hình Thái Dung thành thế nào rồi?” Thư Tiểu Bạch hỏi.
“Rất ko tốt.” Lâm Tố trầm trọng nói.
“Mấy ngày này, ta và Mộc Kiến Bình, An Nam đều đi xử lý dị thú còn sót lại trong Thái Dung thành, thế nhưng vẫn còn rất nhiều dị thú ở trong thành.”
“Thương vong của Thái Dung thành thì sao?”
“95% người đã chết.” Lâm Tố sắc mặt bi thương nói: “Có lẽ người sống sót cũng ko được 5%, ko còn chính phủ cho nên cũng ko có biện pháp thống kê thương vong, hơn nữa có ít người nhân lúc cháy nhà đi hôi của, cướp đoạt đồ ăn và vật tư.”
Có thể làm như thế vào lúc này sẽ ko phải là cường giả.
Cường giả sẽ ko thiếu đồ ăn, dù sao cũng có thể săn giết dị thú làm lương thực dự trữ.
Không đáng để làm như thế vào lúc này.
Thái Dung thành cái gì cũng ko có, chỉ có dị thú ở khắp nơi.
“Phía Bắc thành có khoảng 2 vạn người tụ tập, đại khái chính là khu vực có nhiều nhân khẩu nhất của Thái Dung thành, trong bọn họ chắc là có cường giả bảo vệ, đồng thời cũng thống trị bọn họ, còn lại phân tán lẻ tẻ ở các khu vực khác, ko có cách nào tính được còn sót lại bao nhiêu người.”
Dừng lại một chút, Lâm Tố lại nói: “Hiện tại những người thống trị ở phía Bắc thành kêu gọi người sống sót đi qua với bọn họ, chỗ bọn họ có đồ ăn và vật tư, đồng thời cũng sẽ cung cấp che chở.”
Thư Tiểu Bạch suy nghĩ nửa ngày, hỏi: “Thực lực của bọn họ mạnh ko?”
“Mấy người nhân viên có thể chất đặc thù tạo thành một đoàn thể nhỏ, nói đơn giản, mấy người bọn họ cộng lại cũng ko mạnh bằng một đội viên chính thức của chiến đội đặc biệt, đối phó với mười con dị thú còn được, nếu mà nhiều hơn chỉ có chịu chết.
“Chính Phủ Thế Giới sẽ cứu trợ Thái Dung thành sao?”
“Không, tin tức thăm dò được từ người của phía Bắc thành, bây giờ Chính Phủ Thế Giới gần như đã sụp đổ, Bạch Quỳnh hội hầu như đã đẩy ngã được Chính Phủ Thế Giới.”
“Bạch Quỳnh hội là cái gì?” Thư Tiểu Bạch lần đầu tiên nghe thấy tên này.
“Là một tổ chức bạo lực, đã từng muốn thay đổi quy tắc của thế giới, muốn để cho cường giả thống trị thế giới này, chia từng khu vực từng thành thị cho cường giả đến thống trị và quản lý, nhưng mà hơn 20 năm trước đã thất bại, gần đây lại xuất hiện, so với Chính Phủ Thế Giới, bây giờ Bạch Quỳnh hội mới là cơ cấu thống trị danh xứng với thực.”
“Thái Dung thành của chúng ta cũng có thể thống trị sao?” Thư Tiểu Bạch hỏi.
“Không biết, tin tức nhỏ, kẻ thống trị của Thái Dung thành là Ngũ Diệp, nghe nói Bạch Quỳnh hội cho hắn đến Thái Dung thành làm lãnh chúa, nhưng mà hắn đã mất tích.” Lâm Tố nói.
Thư Tiểu Bạch da đầu run lên, sắc mặt mất tự nhiên.
“Ông chủ, ngươi làm sao vậy?”
“Không, không có gì, ta rất khỏe.”
Thư Tiểu Bạch trong lòng hoảng hốt, việc mình giết chết Ngũ Diệp, ngàn vạn lần ko thể lộ ra ánh sáng.
Nếu ko, một khi bị Bạch Quỳnh hội biết, mình nhất định phải chết.
Hiện tại bọn họ vừa mới đạt được quyền thống trị thế giới này.
Nhất định sẽ cố hết sức đả kích những phần tử làm loạn như mình.
“Vậy Bạch Quỳnh hội có an bài lãnh chúa mới ko?”
“Không biết, ta cũng ko phải người của Bạch Quỳnh hội.”
Lúc này, Mộc Kiến Bình và An Nam đang đẩy Lão Cừu ngồi trên xe lăn đi đến.
Lão Cừu nhìn Thư Tiểu Bạch có chút phức tạp.
Một thành chi lực!(sức mạnh hủy diệt một tòa thành) Hắn mới chỉ nghe nói qua.
Thế nhưng người trẻ tuổi trước mặt này, lại thật sự có sức mạnh như vậy.
“Tiểu Bạch, nếu như ngươi sử dụng Tận Thế Chi Hoàn sớm một chút, ngươi đã có thể cứu vớt Thái Dung thành.”
Thư Tiểu Bạch trợn trắng mắt nói: “Không phải ngươi ko biết, ta vừa mới sáng tạo ra hệ thống ma pháp, Tận Thế Chi Hoàn là vừa mới khai phát ra, dùng sớm kiểu gì?”
Không chỉ là ma pháp này mới được khai phát ra, mà ma lực cũng thiếu rất nhiều.
May mắn đi qua mỏ lam tinh một lần, ma lực mới tăng lên hơn 50 vạn.
Nếu ko, dựa vào khoảng 4 vạn ma lực, không có khả năng thi triển Tận Thế Chi Hoàn, 1% khả năng cũng ko có.
Lão Cừu thở dài, nếu như lúc đó hắn và Lục Nhậm quan tâm đến Thư Tiểu Bạch nhiều hơn, có lẽ Thái Dung thành sẽ ko rơi vào hoàn cảnh này.
“Ngũ Diệp là chết trong tay ngươi đi.”
Lâm Tố trừng to mắt, kinh ngạc nhìn về phía Thư Tiểu Bạch.
“Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe ko hiểu, ta ko quen biết Ngũ Diệp, làm sao lại tự nhiên đi giết hắn.” Thư Tiểu Bạch luống cuống, vội vàng phủ nhận.
“A Bình và An Nam đã nói, ngày Ngũ Diệp mất tích, người cuối cùng tiếp xúc với hắn chính là ngươi.”
“Đều là đồng nghiệp, chỉ tâm sự một chút, sau đó ta mắc tiểu nên rời đi.”
“Lúc đó hắn muốn đem người cạnh tranh là ngươi bóp chết từ trong trứng nước, kết quả là bị ngươi giết ngược lại đi? Không cần phủ nhận, nơi này ko có người ngoài.”
Thư Tiểu Bạch hít sâu một hơi, trong mắt hắn, trong phòng này đều là người ngoài.
“Ngươi cảm thấy đúng thì là đúng, dù sao cũng ko phải ta giết, từ trước đến nay con người của ta chỉ biết giúp đỡ mọi người và làm việc tốt mà thôi.”